An Bình trao chiếc trâm vàng cho Tôn Hàn Chu.
Theo lời nàng dặn, ngày hôm sau, Tôn Hàn Chu quả thực đã liều mình lén mang một ít hương nến và tiền giấy tới cho nàng.
An Bình đem những thứ ấy đến trước phần mộ đơn sơ của Khâu Cô, lặng lẽ đốt đi, rồi khóc một trận thảm thiết.
Sau khi nước mắt cạn khô, đêm đó… nàng treo cổ.
Nàng thực sự treo cổ tự vẫn.
Thậm chí, trước khi tìm đến cái chết, nàng còn không quên ôm ta ra sân, đặt xuống bụi cỏ giữa sân viện như thể thả ta về chốn thiên nhiên.
“Mặt Trăng… về sau ngươi không cần đến bên ta nữa. Mau trở về đi. Cảm ơn ngươi đã ở bên ta suốt thời gian qua.”
Nói thật lòng, ta vô cùng đau lòng.
An Bình Công chúa tuy có đôi lúc yếu đuối đến khiến người ta tức giận, nhưng ta thật sự xem nàng là bằng hữu thân thiết.
Ta thích nàng, nàng cũng thích ta, ta vẫn tưởng mối tình cảm ấy bền chặt không thể phá vỡ.
Ta không ngờ được rằng sau cái chết của Khâu Cô, ngay cả sự hiện diện của ta cũng chẳng thể xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng nàng.
Ta thừa nhận… ta chỉ là một con cóc, và giờ khắc này, ta đã thua.
Ta không thể giúp nàng ấy thoát khỏi nỗi bi thương to lớn ấy.
Ta thấy ân hận. Bởi trong suốt thời gian bên cạnh An Bình, ta chưa từng thật sự bước được vào trái tim nàng. Có lẽ… nàng đã sống đủ khổ rồi.
…
Đêm đó sấm chớp cuồn cuộn, mưa đổ ào ào như thể trời đang trút một trận oán hờn.
Nàng treo cổ trong phòng, còn ta đứng ngoài cửa sổ, nhảy lên ba thước, gào đến khàn giọng: “Á! Đừng chết mà! An Bình! Đừng chết! Mau mở cửa ra!”
Ta hoảng loạn đến phát điên, chẳng còn biết làm gì khác.
Ta hận bản thân… hận mình chỉ là một con cóc nên không thể cứu nàng.
Mãi đến thời khắc cuối cùng, Tôn Hàn Chu xuất hiện.
Tối hôm ấy vừa đúng phiên trực của hắn, sau khi đưa hương nến ban ngày, hắn cứ nghĩ mãi về chuyện chiếc trâm vàng mà An Bình đã đưa.
Cuối cùng, hắn quyết định đích thân đem nó trả lại.
Tôn Hàn Chu đến trước Phượng Hoàn điện, giữa trời mưa tầm tã, hắn đứng khom lưng ở cửa gọi lớn vào trong: “Tiểu Chi cô nương!”
Không ai đáp lời. Cửa cung khép hờ.
Hắn do dự một thoáng, rồi đẩy cửa bước vào.
Và cứ thế… hắn đã cứu An Bình.
…
Còn ta đứng một bên với tinh thần rối loạn, không nhịn được mà nghĩ: “Tiểu Chi cô nương cái gì chứ! Đúng là ngốc nghếch! Nàng là An Bình, Lương Uyển Bình! Nhũ danh là Thảo Chi! Thế mà hắn không từng biết, chưa từng hỏi lấy một lần…”
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chuyện này chẳng thể trách hắn.
Bởi giờ đây, trong hoàng cung Bắc Lương, phế hậu cùng cả nhất tộc sớm đã không còn, ai còn nhớ tới An Bình Công chúa bị đày vào lãnh cung bao năm qua?
Ai còn nhớ… nàng từng là con của đế hậu?
Tóm lại, kể từ khi Tôn thị vệ cứu được An Bình, hắn liền trở thành khách quen của Phượng Hoàn điện.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã biết được thân phận thật sự của An Bình.
Rồi giữa hai người dần dần nảy sinh tình cảm.
Ta là kẻ tận mắt chứng kiến quá trình từ xa lạ đến thân quen ấy.
An Bình tính tình ôn hòa, tuy nhút nhát, nhưng nàng giống như trăng non thanh tịnh, là một cô nương đơn thuần, dịu dàng đến mức khiến người ta khó lòng không thương mến.
Tình ý Tôn Hàn Chu dành cho nàng, từ đầu đến cuối đều chân thành, chẳng hề che đậy.
Hắn tìm đủ mọi cách khiến An Bình vui, từ ngoài cung mang vào bao nhiêu thứ đồ vật mới lạ, đủ loại trò chơi kỳ thú, lúc thì khối ngọc nhỏ chạm hoa, lúc lại quạt giấy gấp hình thú.
Có khi hắn kể chuyện, đọc thoại bản, bày trò cười, tất cả chỉ để giúp nàng xua đi u sầu.
Dần dần, nụ cười đã xuất hiện trở lại trên gương mặt An Bình. Đôi má nàng lại ánh hồng, mắt trong veo long lanh như sao sớm, rạng rỡ hệt như thuở ban đầu nàng mới quen ta.
Nhìn nàng mong ngóng Tôn Hàn Chu tới với nét mặt ngây ngô, lòng ta không khỏi cay cay.
Ta... ghen đấy. Nhưng ta không thể phủ nhận… hai người ấy, thật sự xứng đôi.
Tôn Hàn Chu sở hữu dung mạo tuấn tú, tâm ý dành cho An Bình thì đơn thuần chân thành, đã thế cười lên trông rất ngốc nghếch, trông chẳng khác gì An Bình cả.
Ta thường xuyên khinh khỉnh ngó hai người ấy, rõ ràng là ngồi dưới mái hiên xem cùng một quyển sách, vậy mà sách chưa lật đến trang thứ hai, hai đứa đã quay sang nhìn nhau cười ngu một trận, rồi lại cúi đầu che mặt.
Miệng cười lớn đến mức... còn rộng hơn miệng cóc!
Ta nhìn không nổi nữa, lập tức quay lưng nhảy đi tìm Tiểu Lam, trong lòng tức tối hùng hùng hổ hổ.
“Đúng là chua chết mất! Ta với Tiểu Lam làm gì có kiểu đó!”
Ta chỉ cần liếc Tiểu Lam một cái, chàng liền ngầm hiểu mà hỏi: “Nàng định bày trò gì mới hả?”