Chương 10

Trải qua một mùa đông khắc nghiệt, Khâu Cô cuối cùng không chống chọi nổi.

Bà qua đời trong một đêm lạnh giá, thi thể già nua co lại thành một khối, nằm yên trên chiếc giường cũ kỹ.

Ta lặng lẽ bầu bạn cùng An Bình từ lúc trời hừng đông cho đến khi bóng tối bao phủ.

Phượng Hoàn điện tiêu điều, quanh quẩn chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào không dứt của nàng, ban ngày thì nghẹn ứ, đêm xuống lại nức nở thê lương, khiến cả cung điện nhuốm vẻ âm trầm như có quỷ ám.

Khâu Cô qua đời đã mấy ngày nhưng thi thể vẫn chưa được đưa đi, tiết trời dần ấm lên, trong phòng đã bắt đầu bốc mùi hôi nhẹ.

Trời vừa hửng nắng, An Bình bước ra khỏi phòng với đôi mắt sưng đỏ.

An Bình Công chúa khi ấy vừa tròn mười lăm tuổi, nàng bắt đầu dùng đôi tay gầy guộc của mình đào đất ở khoảng trống sau vườn rau.

Móng tay nàng bật máu, lấm lem bùn đất, sau cùng cũng chỉ đào được một hố nhỏ vừa đủ để chôn cất Khâu Cô.

Nàng đắp thành một nấm mồ đơn sơ.

Nàng muốn tế bái người hầu thân cận nhất, muốn đốt chút hương nến, tiền giấy… nhưng trong tay không có gì.

Cuối cùng, An Bình trở về phòng, lấy ra món đồ nàng xem như báu vật – một chiếc trâm vàng hình hoa sen.

Đó là kỷ vật cuối cùng mẫu phi nàng để lại.

Nàng quấn trâm trong khăn lụa rồi rời khỏi Phượng Hoàn điện, men theo con đường lát đá cũ kỹ tìm tới một thị vệ đang canh gác ở Tây cung.

Thị vệ ấy tên Tôn Hàn Chu, năm nay mười chín tuổi.

Hắn và An Bình không phải lần đầu gặp mặt.

Một năm trước, khi An Bình từ kho lấy củi trở về không cẩn thận bị trượt ngã trên đường. Tôn Hàn Chu vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, hắn đã tiến đến giúp nàng nhặt những khúc than rơi vãi trên mặt đất.

Cũng giống như đám nội giám trong kho, Tôn Hàn Chu lúc đầu tưởng nàng chỉ là một cung nữ hèn mọn từ lãnh cung.

An Bình luôn cúi đầu, không để ai thấy rõ mặt.

Nhưng hôm đó, trong lúc nàng nhận lấy khúc củi, vô tình ngẩng đầu nói một câu cảm tạ, ánh mắt vừa chạm nhau, Tôn Hàn Chu liền ngẩn người, vành tai đỏ bừng lên.

An Bình có vẻ ngoài giống mẫu phi, theo năm tháng thoi đưa, nhan sắc nàng càng thêm thanh tú diễm lệ.

Sau đó, hai người gặp lại nhau đôi lần.

Mỗi khi nàng đi ngang qua Tây cung, nếu vừa vặn gặp hắn đang canh gác, nàng sẽ im lặng cúi đầu đi tránh sang một bên.

Còn Tôn Hàn Chu, chẳng biết từ khi nào, luôn dõi mắt theo bóng nàng rời đi, mắt không rời nửa khắc.

Mỗi lần trông thấy nàng, hắn liền vô thức nín thở, lưng thẳng tắp như một thói quen. Chính hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại bối rối đến vậy.

Tính tình hắn rụt rè, không khéo ăn nói, mà An Bình dường như không hề hay biết tâm tư ấy.

Nàng chỉ nhớ… hắn từng giúp nàng nhặt than củi.

Khi cần sự giúp đỡ từ người khác, nàng nghĩ ngay đến hắn như một cách rất tự nhiên.