Chương 7

Thật ra, phần lớn nguyên nhân là vế sau, nhóm người trong hội học sinh này, ai cũng là chúa sợ phiền phức.

Tang Linh vẫn ngồi ở vị trí cũ, ánh mắt lại vô thức liếc ra ngoài cửa sổ.

Dưới gốc anh đào đã không còn thấy Diệp Nại, chỉ còn lại chàng trai kia vẫn ngồi đó.

Anh ta ngồi một mình ở đó làm gì nhỉ? Anh ta và Diệp Nại rốt cuộc có quan hệ gì? Quả nhiên, cô ấy vẫn rất để tâm. (Cô ấy hoàn toàn quên mất mình từng hẹn hò với chàng trai đó... dù là chỉ vì muốn chia rẽ anh ta với Diệp Nại mà thôi.)

“Giúp tớ điều tra một người đi.”

Liệu em ấy có tức giận không nhỉ? Nhưng tớ thật sự rất muốn biết, rất muốn biết.



“Linh. Dạo này cậu không phải bận rộn lắm sao? Sao hôm nay tự nhiên lại có thời gian rảnh thế?” Diệp Nại khẽ ngậm đầu đũa, hỏi cô gái xinh đẹp đối diện.

Tang Linh có chút kén ăn, đang loay hoay lựa món mình thích. Nghe thấy Diệp Nại hỏi vậy, cô liền ngẩng đầu lên, cười nói với Diệp Nại: “Chuyện hôm nay tớ đều xử lý xong hết rồi, nên đặc biệt đến tìm Tiểu Nại cùng ăn cơm đó.”

“Ồ.” Dừng một chút, Diệp Nại vẫn hỏi thêm một câu: “Linh, chuyện hội học sinh có phải nhiều lắm không?”

Tang Linh khẽ mỉm cười. “Không nhiều lắm đâu.”

Không nhiều lắm ư? Vậy sao bao nhiêu ngày nay cậu không đến tìm tớ? Chắc chắn là bận lắm rồi.

Diệp Nại cúi đầu ăn cơm. Dù biết Tang Linh bận rộn nhưng bản thân lại chẳng giúp được gì, cô có chút buồn rầu. Rồi cô phát hiện ra hành động kén ăn của Tang Linh.

“Cà rốt rất dinh dưỡng đó, Linh, cậu đừng nhặt ra hết thế chứ.” Diệp Nại khẽ cằn nhằn.

“Nhạt nhẽo quá, chẳng thể nào ăn được.” Người kén ăn vẫn đang tiếp tục chọn lựa.

“Đâu có! Ngon lắm mà, thật sự rất ngon. Linh, cậu cứ thử xem là biết ngay.”

“...Vẫn không ăn được.”

Diệp Nại cứ băn khoăn mãi, rõ ràng trước đây Tang Linh vẫn ăn mà, sao bây giờ lại không chịu ăn nữa?

“Linh.”

“Hửm?”

“Trước đây cậu từng nói với tớ, chỉ cần là món tớ làm, cậu đều sẽ ăn sạch sành sanh mà?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sao lại không ăn cà rốt? Cà rốt cũng là tớ làm mà.”

“...” Tang Linh mỉm cười. “Vì cà rốt đáng yêu quá, tớ không nỡ ăn đâu.”

Xạo quá, rõ ràng là nói dối mà!

Diệp Nại cầm lấy đũa, gắp miếng cà rốt trong hộp của Tang Linh, đưa đến sát miệng cô, mỉm cười. “Linh, đừng tiếc, tớ sẽ làm rất nhiều mà, mau ăn đi.”

Tang Linh nheo mắt, hé miệng, ngoan ngoãn ăn, sau đó nhẹ nhàng thè lưỡi, liếʍ đi chút hương vị còn vương trên đầu đũa.

“...” Diệp Nại nhìn hành động ấy của cô, bỗng chốc ngây người.

“Hôn gián tiếp rồi nhé.”

“Hả?” Người đang ngẩn ngơ kia lập tức đỏ bừng mặt.

Cô ấy đúng là dễ đỏ mặt thật!

Diệp Nại vội vàng lùa cơm vào miệng. “Chết thật, hôm nay căng tin đông người đột xuất, ngột ngạt chết đi được, mồ hôi vã ra như tắm. Ôi! Mặt mình đỏ bừng cả lên rồi! Đáng ghét ghê!”

Haizzz! Có tật giật mình rồi!

“Linh, tài liệu cậu cần đây.” Cốc Vũ đặt một chồng tài liệu trước mặt Tang Linh.

“Cảm ơn cậu, Cốc Vũ.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng Linh à, sao cậu đột nhiên lại muốn điều tra người này?”

Công chúa vuốt ve tập tài liệu trong tay, nụ cười đầy ẩn ý, ma mị. “Thiên cơ bất khả lộ.”

“...”

Không khí trong phòng học lúc này vô cùng tồi tệ, một sự tĩnh mịch đáng sợ, giống như báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.

Tất cả những học sinh khác trong lớp đều tự giác lùi về một góc khuất nhất, khẩn cầu ngàn vạn lần đừng bị vạ lây.