Chương 31

Ấy thế mà con Tyrannosaurus Rex này lại còn mắng tới tận đầu cô ấy! Hừ! Cô ấy sẽ không chấp nhặt với cô ta làm gì. Dù sao, chẳng mấy chốc sẽ có người đến giúp cô ấy dọn dẹp con Tyrannosaurus Rex này thôi! Cô ấy vẫn nên tiết kiệm chút sức lực thì hơn.

Ai! Quả nhiên nhìn con Tyrannosaurus Rex này là thấy phiền! Cô ấy vẫn nên đi ngủ thôi...

Ngay từ nhỏ Cốc Vũ đã biết, giấc ngủ làm đẹp có bao nhiêu lợi ích đối với bản thân mình.

Đi ngang qua sân nhà chính, Cốc Vũ vô tình nhìn thấy cây hoa anh đào đó. Thực ra Cốc Vũ chẳng hề thích hoa anh đào chút nào, từ trước đến nay mỗi lần đi ngang qua cũng chưa bao giờ thèm liếc mắt lấy một cái. Thế nhưng không hiểu vì sao, Công chúa lại rất thích cây anh đào này. Cốc Vũ thường xuyên nhận ra, những lúc Công chúa ngẩn ngơ, cô ấy đều sẽ nhìn về phía cây hoa anh đào đó.

Mà những cô bé thì ai chẳng mơ mình ngủ giữa bụi hoa, chờ đợi được hoàng tử hôn tỉnh giấc. Huống hồ, cây anh đào đâu có lá, thế nên cũng sẽ chẳng gặp phải loại sâu nào mà Cốc Vũ ghét nhất.

Đứng dưới gốc cây anh đào, Cốc Vũ lần đầu tiên trong lòng trào dâng ý nghĩ muốn ngủ trên cây anh đào này.

Không biết liệu mình có chờ được hoàng tử của riêng mình hay không.

Một đứa trẻ ngoan như Cốc Vũ, lần đầu tiên trèo lên cây anh đào này, đã phải mất gần một tiếng đồng hồ. Nhưng vì giấc mộng đẹp này, cũng coi như đáng giá vậy. Thôi thì lần sau vẫn là nên ngủ trên giường mình chờ đợi hoàng tử của mình vậy. Trèo lên cây anh đào này thật sự có hơi tốn thời gian.

Cây anh đào tuy rất đẹp, nhưng thực sự không phải là nơi lý tưởng để ngủ. Không chỉ phải lo lắng mình sẽ đột ngột ngã xuống, mà còn rất khó chịu, ngủ cũng chẳng thoải mái chút nào. Mặc dù mất gần một tiếng đồng hồ mới trèo lên được, nhưng thực tế lại chẳng ngủ được chút nào. Quả nhiên, loại chuyện mà chỉ có kẻ ngốc mới làm này, sau này vẫn là đừng làm nữa thì hơn.

Cốc Vũ vừa ngồi được một lúc thì đã muốn xuống. Nhưng ngay trước khi định xuống, cô ấy lại bất chợt nhìn thấy Hạ Mạt.

Tại sao cái đồ ngốc này lại xuất hiện ở đây vào đúng lúc này chứ?

Nếu để cái đồ ngốc này nhìn thấy mình đang trèo trên cây thì còn gì là hình tượng nữa? Không được không được, phải nhanh chóng trốn thật kỹ.

Con Tyrannosaurus Rex đó quả nhiên ồn ào thật, vừa chạy tới là đã léo nhéo không ngừng. Tính tình thì thật tệ, giọng nói lại quá to, làm tai cô ấy đau nhức.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà lại dựa vào cái gì? Cốc Vũ, cái đồ hỗn đản nhà ngươi! Dựa vào cái gì mà ai cũng thích ngươi? Dựa vào cái gì mà ta cái gì cũng thua kém ngươi chứ? Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”

“...” Bởi vì ngươi là đồ ngốc đó mà! Ngồi trên cây, Cốc Vũ vô cùng khinh bỉ con Tyrannosaurus Rex tóc rối bù dưới gốc cây.

Còn định đá cây ư? Một chút giáo dưỡng mà một cô gái nên có cũng chẳng có! Chính vì bộ dạng như ngươi thế này, nên mới chẳng có ai thích ngươi! Cái đồ ngốc này, cô ta thật sự có thể được gọi là tiểu thư khuê các sao? Cô ấy và con Tyrannosaurus Rex kia, tuyệt đối, không có quan hệ gì cả! Tuyệt đối không có! Tuyệt đối không có!

“Lần sau! Lần sau ta nhất định phải thắng ngươi! Đồ hỗn đản! Đồ hỗn đản! Đồ hỗn đản!”

“...” Chuyện đó là không thể nào!

Hạ Mạt léo nhéo mắng một hồi rất lâu mới cuối cùng dừng lại. Khi Cốc Vũ cứ nghĩ cô ta cuối cùng cũng đi rồi, mình cuối cùng cũng có thể không bị tra tấn nữa thì Hạ Mạt ấy thế mà lại nằm luôn dưới gốc cây anh đào này, ngủ?