“Không, hoàn toàn không có!” Tuyệt đối không có chuyện đó! Cô chỉ là hoàn toàn không có khả năng chống cự lại sức hút của một người quá đỗi xinh đẹp mà thôi. Đặc biệt là khi cô nhận ra một người đẹp như vậy lại có tình cảm với mình, chỉ cần Công chúa lại gần một chút, Diệp Nại đã thấy cả người như lơ lửng trên mây.
“Vậy Tiểu Nại vì sao luôn giữ khoảng cách với tớ?” Mỹ nhân xinh đẹp với vẻ mặt có phần tinh quái, lại có chút như đang làm nũng, chỉ tay vào khoảng trống chừng mười centimet giữa hai người họ mà nói.
Trên gương mặt mỹ nhân ánh lên vẻ mất mát, khiến Diệp Nại bỗng dưng cảm thấy tội lỗi khôn nguôi.
Mình là kẻ xấu mà!
Không hiểu sao, một câu nói như vậy chợt trào dâng trong lòng cô.
“Tớ, tớ… tớ…” Diệp Nại ấp úng, không biết rốt cuộc nên nói thế nào cho phải.
“Quả nhiên, Tiểu Nại vẫn ghét tớ chạm vào cậu sao?” Giọng nói như sắp bật khóc, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn cô.
Cảm giác tội lỗi trong Diệp Nại lại càng dâng cao.
“Không, thật sự không có… Tớ, tớ chỉ là hơi ngại thôi.” Mình không phải người xấu, mình thật sự không phải người xấu mà…”
“Vậy Tiểu Nại có thể nắm tay tớ không?”
Mặt cô đỏ bừng!
“Tiểu Nại?”
“…” Diệp Nại ngượng ngùng, rụt rè đưa tay nắm lấy bàn tay của mỹ nhân bên cạnh.
Bàn tay của Công chúa thật khác biệt, trông thì đẹp đẽ kiều diễm, mà khi nắm vào lại mềm mại, ấm áp đến lạ thường...
Thế là, hai người cứ thế nắm tay nhau bước trên con đường về nhà.
Sau đó một ngày nọ, Diệp Nại bỗng giật mình nhận ra, bàn tay của Công chúa đã không còn nắm tay cô nữa, mà đã chuyển sang ôm lấy eo cô từ lúc nào.
“Ấy?” Sự thay đổi đột ngột này khiến cô gái nhỏ có chút không thích ứng kịp, cô giật mình nhìn Công chúa. Cơ thể cô bỗng trở nên cứng đờ.
“Tiểu Nại, cậu vẫn không quen tớ chạm vào cậu sao?”
Đừng, đừng nhìn mình như thế… Sẽ khiến mình cảm thấy tội lỗi lắm đó…
“Không, không có…”
“Nhưng Tiểu Nại xem kìa, người cậu cứng đờ ra rồi.”
“Ưm, bởi vì ở giữa phố thế này, không hay cho lắm…”
“Không sao cả.” Công chúa nở một nụ cười ấm áp, trấn an cô. “Chúng ta đều là con gái mà.”
“…” Chính là, như vậy mới không hay đó chứ?
Thế là, cách thức hai người về nhà lại một lần nữa thay đổi. Lần này trông có vẻ hơi kỳ lạ.
......
“Tiểu Nại à, dạo này con với Công chúa thân thiết lắm nhỉ.” Tối đến, mẹ Diệp đang gấp quần áo, mỉm cười nói với Diệp Nại đang ngồi trên giường đọc sách.
“Ấy?” Người đang đọc sách giật mình ngẩng đầu. “Không, không có đâu ạ! Mẹ ơi, mẹ nghe ai nói thế ạ?”
Mẹ Diệp lộ ra vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả con gái mình, nhìn chằm chằm cô. “Không có ư? Nhưng mà mẹ thấy dạo này Công chúa toàn ôm eo Tiểu Nại về nhà mà?”
“Ách…”
“Chẳng lẽ như vậy là không tốt sao?” Bà có chút lo lắng hỏi.
Diệp Nại lập tức vùi đầu vào cuốn sách đang cầm, lí nhí nói: “...Cũng, cũng tạm được ạ.” Thế, thế nên con nói rồi mà, cái kiểu đó mới không ổn đâu!
“Công chúa là một đứa bé rất dễ cảm thấy cô đơn, Tiểu Nại phải thường xuyên ở bên cạnh Công chúa đấy nhé.”
“...Vâng, vâng… Con biết rồi ạ.”
Thế nhưng, đúng lúc Diệp Nại cuối cùng cũng đã quen với việc Công chúa ôm eo mình mỗi khi về nhà, thì Công chúa lại bất ngờ cúi người xuống, ngay giữa đường phố, đặt một nụ hôn lên môi Diệp Nại.
“...” Diệp Nại ngây người.
“Tiểu Nại, tớ có thể hôn cậu không?” Nhưng mà cậu ấy đã hôn rồi còn gì… Kể cả cô có nói không được, thì cũng đâu có tác dụng? Hơn nữa, rõ ràng cô biết mình chắc chắn sẽ không nói “Không được”!