Kiếp trước, vì một người ba chẳng ra gì, vì bà mẹ kế độc ác, vì thằng em trai trời đánh mà Trương Nhạn Thanh trở thành đứa con gái phản nghịch, lãng phí một đời tươi đẹp. Nay có được cơ hội trọng sinh …
Kiếp trước, vì một người ba chẳng ra gì, vì bà mẹ kế độc ác, vì thằng em trai trời đánh mà Trương Nhạn Thanh trở thành đứa con gái phản nghịch, lãng phí một đời tươi đẹp.
Nay có được cơ hội trọng sinh trở về thời trung học, đứa con gái phản nghịch Trương Nhạn Thanh nhìn quanh căn biệt thự và trăm chiếc xe sang trọng trong gara...
Phản nghịch làm cái quái gì chứ? Chẳng phải thừa kế gia nghiệp mới quan trọng hơn sao?
Trương Nhạn Thanh quyết tâm học hành thật tốt để có đủ tư cách trở thành người thừa kế gia tộc.
Còn mẹ kế cùng em kế ấy hả? Bọn họ muốn đi đâu thì đi, cô chẳng thèm để ý nữa. Tuy kiếp trước cô chẳng làm nên tài cán gì nhưng được cái lại rất giỏi đánh nhau đấy!
Người ba chẳng ra gì năm nào: “Ba sẽ nghe lời Nhạn Thanh!”
Thằng em kế trời đánh năm nào: “Chị ơi, em không dám nữa!”
Em gái: “Chị của em là người đẹp trai nhất vũ trụ này!”
Bà nội: “Nhạn Thanh chính là người thừa kế gia tộc mà chúng ta đã lựa chọn!”
Còn bà mẹ kế tiểu tam định giở trò “mẹ quý nhờ con trai” đột nhiên khóc rống lên: “Rõ ràng nó chỉ là một đứa con gái, sao lại được thừa kế gia sản chứ? Rõ ràng tôi mới là người sinh con trai cho gia tộc này cơ mà!”
Người ta truyền tai nhau rằng vị Thái tử nhà họ Nhạc - Nhạc Tùng, có tính cách lạnh lùng tựa như mùa đông giá rét.
Cho đến một ngày, có người tận mắt nhìn thấy Nhạc Tùng đối xử vô cùng dịu dàng với Trương Nhạn Thanh như làn nước trong lành: “Anh muốn bàn bạc với em về việc kết hôn giữa hai người thừa kế.”