"Nữ tử này… có khi nào là sơn tinh yêu quái không? Ta đã xem qua địa huyệt đó, sâu không thấy đáy, hơn nữa căn bản không có đường đi lên. Người bình thường rơi xuống chắc chắn sẽ mất mạng, chứ đừng nói đến chuyện trèo lên. Vậy mà nàng ta lại có thể đưa Ninh nhi bình an trở về. Hơn nữa, ngươi nhìn y phục và cách nói chuyện của nàng ta xem, sao ta cảm thấy ngay cả Tiên Thái hậu cũng không sánh bằng phong thái của nàng?" Phụ thân của Tiêu An Ninh, Tiêu Sanh Sanh, nhíu mày nói.
Cái tên "Tiêu Sanh Sanh" này cũng là một nỗi đau mà hắn không muốn nhắc đến. Chỉ trách lúc mới sinh ra hắn không biết nói, kết quả bị cha ruột đặt cho một cái tên xấu hổ như vậy mà không có chút sức phản kháng nào.
"Cho dù có là sơn tinh yêu quái thì sao chứ? Nàng ấy đã cứu Ninh nhi! Ta mặc kệ nàng ấy là ai, cứu Ninh nhi chính là đại ân nhân của chúng ta!" Quận chúa Vĩnh An vẫn giữ nguyên tính cách nóng nảy, thẳng thắn như trước. Bà tức giận trừng mắt nhìn phu quân mình, nói: "Còn sơn tinh yêu quái nữa? Sao ngươi không đoán là thần tiên luôn đi? Sao hả, con trai ngươi bình an trở về, ngươi còn cảm thấy không đúng à?"
Xét về thân phận của Thiên Miểu, quận chúa Vĩnh An thực sự đã nói trúng một phần.
"Không, không! Sao ta có thể nghĩ như vậy chứ? Phu nhân bớt giận, bớt giận! Ninh nhi nhà chúng ta là người có phúc lớn mạng lớn, nên mới có cao nhân ra tay cứu giúp. Do ta vụng miệng mà thôi. Ta đoán cô nương đó hẳn là một cao thủ, tình cờ bế quan hoặc rèn luyện ở dưới đó, tiện thể cứu Ninh nhi nhà chúng ta." Tiêu Sanh Sanh thấy thê tử nhà mình trừng mắt, lập tức dịu giọng dỗ dành. Hắn tuyệt đối không muốn tối nay phải ngủ dưới đất đâu.
"Trên đời này làm gì có yêu quái thần tiên gì chứ? Nhưng đúng là cô nương kia không giống người thường. Hỏi thẳng Ninh nhi là biết ngay mà." Quận chúa Vĩnh An được dỗ dành, giọng điệu cũng dịu đi.
"An Ninh, con nói xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Định Quốc Công liếc nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, có chút hài lòng. Ai da, hóa ra con trai cũng chưa đến mức ngốc lắm, cuối cùng cũng biết suy nghĩ cho thấu đáo một chút rồi. Tiêu Sanh Sanh bị ánh mắt của phụ thân mình nhìn mà thấy da đầu tê dại. Vì sao trong ánh mắt đó hắn lại nhìn ra được sự hài lòng xen lẫn… chê bai vậy chứ?
"Là Đàm Vi Chi đẩy con xuống. Hắn chắc chắn đã sắp đặt từ trước, khi đó con hoàn toàn không phòng bị chút nào." Tiêu An Ninh trầm giọng nói. "Lúc rơi xuống, con cũng nghĩ mình chắc chắn phải chết, nhưng cuối cùng lại được Thiên cô nương cứu. Võ công của nàng ấy rất cao cường. Nhưng vì sao nàng ấy lại xuất hiện ở đó, con cũng không rõ."
Tiêu An Ninh theo bản năng giấu đi chuyện về cửa tiệm Vạn Vật Đều Có. Trải nghiệm đó quá mức hoang đường, nói ra chỉ khiến bà chủ Thiên gặp rắc rối. Hơn nữa, trong lòng hắn có một linh cảm, việc hắn lăn xuống địa huyệt mà không bị thương, chắc chắn là nhờ Thiên Miểu. Vậy nên nói Thiên Miểu cứu hắn, cũng không phải là nói dối.
"Tên Đàm Vi Chi này, lá gan cũng quá lớn rồi! Ai cho hắn lá gan chó đó, dám ra tay tàn độc với Ninh nhi như vậy?" Quận chúa Vĩnh An nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tràn đầy lửa giận. "Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, còn cả nhà họ Đàm nữa!"
"Trước tiên cứ thẩm vấn hắn đã, hỏi xem vì sao hắn lại muốn ra tay với Ninh nhi." Bà nội vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo. Khi nói câu này, trước mắt bà chợt hiện lên hình bóng dịu dàng hiền thục của Quý Ly Nhược. Sợ rằng mọi chuyện đều bắt nguồn từ tiểu cô nương đó. Chỉ là không biết, chuyện này có liên quan đến nàng ấy hay không…
"Ngày mai nhất định phải cảm tạ Thiên cô nương thật tốt, hỏi xem nàng có tâm nguyện gì, chỉ cần chúng ta làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực." Tiêu Sanh Sanh cảm kích Thiên Miểu vô cùng. Hắn không dám tưởng tượng, nếu An Ninh gặp chuyện không may, gia đình này sẽ ra sao. Có lẽ, cả nhà cũng sẽ tan nát theo mất…