Tiểu hầu gia tuy bị mù, nhưng võ nghệ lại không hề tầm thường. Khả năng nghe tiếng xác định vị trí cũng không phải lời đồn đại, mà thực sự là điều hắn có thể làm được. Nhìn cách đám người kia tâng bốc hắn, e rằng dù chỉ là một vết trầy nhỏ, bọn họ cũng sẽ không để hắn bị thương.
Nhưng bọn họ đã đánh giá sai về lòng người.
…
Khi Tiêu An Ninh giương cung, nhắm thẳng vào con mồi rồi bắn trúng một con thỏ một cách chính xác, đám thiếu niên lập tức reo hò, tán thưởng không ngớt.
Đàm Vi Chi nghe thấy tiếng hò reo ấy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Nhưng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, tâm trạng hắn lại nhanh chóng tốt lên.
“Đằng kia có một con hươu!” Hắn thấp giọng kêu lên.
“Ở đâu? Ở đâu?” Đám thiếu niên hạ giọng hỏi dồn dập, sợ lớn tiếng sẽ dọa con mồi chạy mất.
“Ngay đằng kia! Vừa mới nhảy vào bụi cây đó, mau đuổi theo!” Đàm Vi Chi chỉ về phía lùm cây phía trước, giọng đầy kích động. “Mau lùa nó ra đây cho Tiểu hầu gia thể hiện tài nghệ! Đêm nay chúng ta có thể uống rượu với huyết hươu rồi!”
Lời này rõ ràng đã kí©h thí©ɧ tinh thần đám người kia, ai nấy đều khom lưng, cẩn thận tiến về phía bụi cây mà không gây ra một tiếng động. Chỉ còn lại Đàm Vi Chi và Tiêu An Ninh đứng nguyên tại chỗ.
“Tiểu hầu gia, đứng bên này một chút.” Đàm Vi Chi đè giọng thật thấp, chỉ đủ để hắn và Tiêu An Ninh nghe được. “Cẩn thận dưới chân, di chuyển về đây đi. Khi bọn họ lùa con hươu ra, vị trí này sẽ thích hợp nhất để bắn.”
Tiêu An Ninh vừa mới dịch chân một chút, bỗng cảm thấy một lực đẩy cực mạnh từ phía sau. Cả người hắn mất kiểm soát, nhào mạnh về phía trước, ngay lập tức rơi vào một khoảng không vô tận. Sau đó, cảm giác rơi xuống nhanh chóng ập đến!
Hắn bị Đàm Vi Chi đẩy xuống một địa huyệt sâu thẳm!
Mà đúng lúc này, thiếu niên mặt tròn vốn đang đi phía trước lùa hươu bỗng dưng không hiểu sao mà quay đầu lại. Hắn vừa lúc trông thấy khoảnh khắc Tiêu An Ninh rơi xuống địa huyệt, cũng thấy được nụ cười ác độc đầy đắc ý hiện lên trên gương mặt của Đàm Vi Chi.
“Ngươi làm gì vậy?! Ngươi có biết hắn là ai không?!” Thiếu niên mặt tròn hoảng hốt tột độ, giọng run rẩy nhưng vẫn lớn tiếng chất vấn.
“Ngươi đã thấy hết rồi à.” Đàm Vi Chi sau một thoáng hoảng loạn lại nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng điệu thản nhiên.
“Ngươi biết mình đang làm gì không? Mau! Mau kéo Tiểu hầu gia lên!” Thiếu niên mặt tròn vội vàng hét lớn.
“Vô ích thôi.” Đàm Vi Chi nở một nụ cười quỷ dị. “Địa huyệt này sâu không thấy đáy, căn bản không biết dẫn tới đâu. Giờ thì chúng ta cùng chung một con thuyền rồi. Chỉ cần mọi người đồng lòng, nói rằng Tiểu hầu gia vô ý trượt chân ngã xuống, chuyện này sẽ không liên quan đến chúng ta…” Địa huyệt này vốn là thứ hắn vô tình phát hiện từ trước. Nó sâu hun hút, vách đá dựng đứng hiểm trở, một khi ngã xuống thì không có khả năng sống sót.
Lời của Đàm Vi Chi còn chưa dứt, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một nắm đấm khổng lồ đang lao đến. Thiếu niên mặt tròn gần như dốc toàn bộ sức lực, tung ra một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt Đàm Vi Chi.
Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng âm thanh rắc vang lên— sống mũi của Đàm Vi Chi bị đánh gãy ngay lập tức!
“Ta chỉ biết ngươi có chút tâm cơ, muốn làm quan thì có thủ đoạn cũng không có gì lạ.” Thiếu niên mặt tròn nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: “Nhưng ta không ngờ ngươi không chỉ độc ác mà còn ngu xuẩn đến vậy! Ngươi nghĩ Tiểu hầu gia là ai? Ngay cả Hoàng thượng cũng yêu mến và che chở hắn, còn đám thị vệ bên ngoài kia? Toàn bộ đều là do Hoàng thượng đích thân chọn! Ngươi tưởng chỉ cần nói một câu Tiểu hầu gia vô tình ngã xuống là có thể phủi sạch mọi chuyện à? Ngươi có não không vậy?! Kể cả có là tai nạn thật, tất cả những người có mặt ở đây, thậm chí cả gia tộc của chúng ta, cũng không ai thoát được đâu! Nếu Tiểu hầu gia có mệnh hệ gì… thì chờ chết cả lũ đi là vừa!”
Lời nói của thiếu niên mặt tròn khiến nỗi sợ hãi trong lòng mọi người dâng lên tột độ.
Đúng vậy! Tiểu hầu gia… chính là Tiểu hầu gia! Câu nói “được vạn người sủng ái” đặt lên người hắn cũng không hề quá chút nào! Nếu hắn xảy ra chuyện, có thể tưởng tượng được Định Quốc Công phủ sẽ tức giận đến mức nào. Mà mẫu thân của Tiểu hầu gia… chính là con gái ruột của Anh Vương, Quận chúa Vĩnh An! Anh Vương là ai? Anh Vương là người em trai ruột duy nhất cùng mẹ với Hoàng thượng! Tình cảm giữa Anh Vương và Hoàng thượng không cần phải bàn cãi!