Ô Lệnh Thiền lại bị hành hạ đến đau đầu. Đối diện với ánh mắt hoặc là mong đợi hoặc là phẫn nộ của đám người, chợt nhớ lời Giang Tranh Lưu vừa nói.
Kẻ mạnh làm vua…
Đây chính là thời điểm hoàn hảo để cậu áp dụng câu nói này.
Nhìn tình thế trước mắt, các trưởng lão rõ ràng không muốn Trần Xá kế vị, nên mới náo loạn như vậy.
Giang Tranh Lưu nháy mắt ra hiệu với Ô Lệnh Thiền.
Ô Lệnh Thiền trịnh trọng gật đầu.
Hiểu rồi.
“Vị trí tân quân…” Ô Lệnh Thiền lắp bắp nói: “Kẻ mạnh lợi hại, huynh trưởng… nhất… giai.”
Tiếng đàn lập tức ngừng lại.
Cả phòng đều chờ câu “nhưng mà” của Ô Lệnh Thiền.
Nhưng Ô Lệnh Thiền lại không có “nhưng mà”.
Cậu còn đang thắc mắc vì sao không ai nói tiếp.
Tích Hàn Đài rơi vào một hồi tĩnh lặng chết chóc. Khi nhận ra Ô Lệnh Thiền nói xong thật rồi, sắc mặt đám người khẽ vặn vẹo. Đến cả người luôn tính toán không sai một bước như Giang Tranh Lưu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tuân Yết nhướng mày, nhận ra sát trận trên Tích Hàn Đài đã lặng lẽ biến mất, khóe môi nhếch lên một chút.
Vị thiếu quân nhỏ này dại dột muốn chết. Mơ màng, hồ đồ bị Giang Tranh Lưu và đám người kia đẩy ra làm quân cờ. Vốn tưởng cậu vừa nói vài câu sẽ lập tức bị sát trận trên đầu nghiền thành tro bụi…
Không ngờ rằng sát trận đã khởi động, nhưng vào lúc phút chót thì người này lại đột nhiên thông minh ra.
Sau bình phong vọng ra một tiếng cười khẽ.
Nam nhân ngồi sau án kỷ cuối cùng cũng đứng dậy. Thân hình cao lớn in bóng lên bình phong thủy mặc vẽ trúc và lá phong. Hắn chậm rãi bước ra.
Ô Lệnh Thiền nghe tiếng nhìn sang, cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Vòm trời phía sau hắn xanh thẳm, tựa như phản chiếu những dãy núi xanh mờ ảo và màn mưa bụi mịt mờ. Trên người Trần Xá khoác một bộ trường bào màu lam đậm, hoa văn thêu trên vạt áo là những hoạ tiết mà Ô Lệnh Thiền hoàn toàn không nhận ra, trông như những sinh vật sống đang bỏ lổm ngổm trong lớp ám văn u tối.
Đặc biệt nhất là khuôn mặt hắn.
Trần Xá nhắm mắt. Hàng mi dày rũ xuống, kéo dài từ mí mắt đến gò má. Trên mí mắt và phần xương gò má phủ đầy những phù văn màu đỏ son, phức tạp rối rắm như một thứ phong ấn trói buộc đôi mắt hắn, tạo nên vẻ tà mị, quỷ quyệt.
Ô Lệnh Thiền nhất thời ngây ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm những phù văn đó.
Bỗng chốc…
Phù văn kia như sống dậy, một điểm chu sa nhẹ nhàng di chuyển dịch xuống dưới.
Tựa như vừa liếc mắt “nhìn” cậu một cái.