Chương 33

Tớ và cậu ấy đã truy ngược lại nguồn gốc suốt ba ngày, cuối cùng cũng tìm ra người đó."

Tống Tễ An không ngờ đằng sau chuyện này lại có một quá trình quanh co như vậy.

"Vậy nên cậu đã chọn cách giữa bàn dân thiên hạ đi đánh cho cậu ta một trận à?" Từ Lệ Tĩnh nhìn cô ấy một cái, đắc ý nói: "Đương nhiên không phải, các cậu không biết đấy thôi, mấy năm nay tớ thê thảm lắm.

Nào là nói tớ là nữ sinh hư hỏng, nói tớ là dân đầu đường xó chợ, buồn cười nhất là có người nói tớ đời tư lăng nhăng, còn đồn rằng bà tớ bị tớ làm cho tức chết."

"Bị hiểu lầm như vậy tớ cũng phiền lắm, một mình tớ làm sao nói lại được nhiều miệng thế kia.

Nhưng cứ bị đồn mãi thế tớ lại rất khó chịu.

Thế nên tớ đã bàn bạc với cậu ấy một chút, quyết định tìm một cơ hội, để cho kẻ tung tin đồn về tớ cũng cảm nhận thử cảm giác bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ."

"Cô gái đã đánh nhau với tớ tên là Tống Dịch, là đội trưởng đội điền kinh của trường họ, thực ra rất được mọi người tin phục.

Sau khi tớ đánh xong đám con trai kia, chắc chắn họ sẽ đuổi theo tớ.

Và sau khi họ đi rồi, người khác nhất định sẽ hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Tống Dịch sẽ phối hợp với tớ, thuật lại những việc họ đã làm, những tin đồn họ đã tung ra.

Lúc đó họ không có mặt ở đây, hoàn toàn không có cơ hội phủ nhận.

Còn việc đánh nhau giữa bàn dân thiên hạ thế này, các cửa hàng xung quanh chắc chắn sẽ gọi cảnh sát.

Dù có tham gia hay không, Tống Dịch và các cậu ấy, tớ, cùng với kẻ tung tin đồn, đều sẽ bị đưa đến sở cảnh sát để hỏi rõ quá trình, và lý do tớ đánh họ.

Tớ không tin họ dám phủ nhận ở sở cảnh sát.

Chỉ cần có sự xác nhận kép này, tin đồn sẽ tự tan biến.

Một chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi, và từ giờ trở đi, người bị mọi người khinh bỉ sẽ là họ."

Sau khi cô ấy nói xong, con hẻm im lặng.

Tống Tễ An nhìn Từ Lệ Tĩnh với ánh mắt khác xưa, cô chưa từng phát hiện ra cô gái này lại vừa dũng cảm lại có mưu lược đến vậy, báo thù cũng thật sảng khoái.

Tống Tễ An không mở lời hỏi tại sao cô ấy không dùng biện pháp pháp lý.

Bởi vì cô biết rất rõ, đi theo con đường pháp luật, để giải quyết chuyện này sẽ cần rất lâu, bây giờ đã là lớp Mười Hai rồi, chưa biết chừng khi có phán quyết thì năm lớp Mười Hai cũng sắp kết thúc.

Hơn nữa, hình phạt dành cho đối phương cũng chưa chắc đã nặng nề, thậm chí vì cần bảo vệ quyền riêng tư, việc cậu ta bị phạt còn chưa chắc đã được nhiều người biết đến.

Sau khi chịu phạt, cậu ta có thể đổi sang một thành phố khác sinh sống, vẫn có thể vào đại học tử tế, thậm chí có thể không cần phải chịu những ánh mắt kỳ lạ của người khác.

Phương pháp của Từ Lệ Tĩnh thì nhanh, gọn, dứt khoát hơn nhiều, có thể đạt được mục đích của cô ấy, có thể nói là hiệu quả cao, và đảm bảo rằng trừ khi đối phương rời khỏi Kính Giang, nếu không thì dù có chuyển đến bất kỳ trường học nào ở Kính Giang, có lẽ cũng sẽ có người nhận ra cậu ta.

Cái danh "kẻ tung tin đồn đáng ghét" này sẽ mãi mãi đóng đinh vào cậu ta trong suốt một năm tới, có lẽ sẽ không ai nói thẳng trước mặt, nhưng sẽ luôn có những ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào cậu ta, và những lời chế giễu sau lưng.