Nhưng vừa đi đến cuối hẻm thì bị chặn lại.
Người chặn cô ấy lại chính là Thịnh Gia vừa đi chưa lâu, cô ấy đứng ở đầu hẻm, đối mặt với Tống Tễ An.
Tống Tễ An hơi sững lại, bị nhìn hơi ngượng: “Chào bạn, có thể nhường đường cho tôi được không, tôi phải đi học rồi."
Thịnh Gia lại không nhúc nhích, cô chỉ hỏi: "Trông hay không?"
Tống Tễ An thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Thịnh Gia trông như đang cố ý đợi cô ấy ở đây, cô ấy liền lờ mờ đoán được mình có lẽ đã bị phát hiện.
Mấy người Từ Lệ Tĩnh không thấy cô ấy, nhưng ánh mắt Thịnh Gia cực kỳ sắc bén, sớm đã liếc thấy cô ấy rồi.
Vì đã bị phát hiện, Tống Tễ An cũng không chột dạ, dứt khoát thẳng thắn trả lời: "Bạn rất giỏi, vừa nãy cũng rất ấn tượng."
"Chuyện này, mong bạn giữ bí mật.” Thịnh Gia chậm rãi nói.
Cô ấy không muốn có người khác biết chuyện mình đánh nhau.
Trong mắt bất kỳ giáo viên nào, cô ấy đều là học sinh tốt tuyệt đối và người yếu đuối tuyệt đối, điều này cũng giúp cô nhận được sự quan tâm đủ loại từ các giáo viên.
Hình tượng này một khi xuất hiện vết nứt, người chịu thiệt sẽ là chính cô ấy.
"Đương nhiên là được.” Tống Tễ An tuy không biết tại sao phải giữ bí mật, nhưng vẫn đồng ý rất dứt khoát: “Nhưng tôi có thể hỏi bạn một câu không?"
Thịnh Gia: "Chuyện gì?"
Tống Tễ An lúc này mới nói: "Làm sao bạn biết bạn Từ Lệ Tĩnh đó luôn mang theo di vật của bà nội bên mình, hơn nữa di vật này còn quan trọng với cô ấy đến vậy?"
Thịnh Gia trả lời: "Vì cô ta đã gây sự với tôi một tuần trước, tôi cũng tốn chút thời gian đi điều tra lý lịch của cô ta."
Lý lịch học sinh thật ra là thứ dễ điều tra nhất, nhất là khi cô ấy lại là người thân thiết với giáo viên đến vậy, muốn hỏi thăm ai, chỉ cần lơ đãng nhắc tới, có được một vài thông tin gia đình của người đó là quá dễ dàng.
"Cô ta và bà nội nương tựa vào nhau sống, tình cảm rất sâu đậm, sau khi bà nội mất, cô ta cũng không thân thiết gì với cha mẹ ruột, tôi mở cặp sách của cô ta ra, bên trong chỉ có duy nhất một thứ không hợp với mọi thứ khác, chính là chiếc đồng hồ quả quýt đó."
"Có niên đại, lại còn được cô ta mang theo bên mình, khả năng cao là di vật của bà nội cô ta, dùng thứ cô ta trân quý để uy hϊếp, cô ta mới chịu khuất phục."
Tống Tễ An càng nghe mắt càng sáng, cuối cùng thậm chí không nhịn được vỗ tay cho Thịnh Gia: “Giỏi quá!"