Trên đôi chân trắng nõn văng đầy bùn đất, chiếc áo phông trắng thì càng thảm hại hơn.
Nước bắn cao nhất tới đỉnh đầu cô ấy, ngay cả tóc cũng nhỏ nước.
Cô ấy thích sạch sẽ, rất ghét bản thân mình trông chật vật như vậy.
Điều này gợi lại cho cô ấy vài ký ức không tốt, khiến cô ấy không kìm được cau mày.
Cô ấy nhìn chiếc xe phóng đi mất, rồi ghi nhớ biển số xe.
Ở đây cách trạm xe buýt gần nhất ít nhất phải đi bộ thêm hơn mười phút.
Nhưng cô ấy không phiền lòng bao lâu, người cô ấy chờ đã đến rồi.
"Thịnh Gia?"
Đằng sau cô ấy vang lên một tiếng kinh ngạc.
Là giọng nói của Tống Tễ An.
Thịnh Gia quay đầu lại, liền nhìn thấy Tống Tễ An đang ngồi trong xe, dựa vào cửa sổ xe.
Tống Tễ An đang vẻ mặt lo lắng, không còn những lo ngại thường ngày ở trường, vội vàng bảo cô Lưu dừng xe rồi bước xuống.
"Cậu bị xe tạt nước ướt hết người à?"
Dáng vẻ hiện tại của Thịnh Gia trông hơi đáng thương dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng; mái tóc bết vào má vẫn còn nhỏ nước, vẻ ẩm ướt sau cơn mưa dường như cũng làm đẫm đôi mắt cô, khiến ánh nhìn vốn chẳng mấy thân thiện ấy giờ được lớp sương mờ bao phủ.
Tống Tễ An ngỡ cô đang khóc, vội vàng bực bội hỏi: "Ai mà vô duyên thế, cậu không sao chứ?"
Thịnh Gia dường như hơi ngượng ngùng lùi lại hai bước rồi đáp: "Tớ không sao."
Tống Tễ An đề nghị: "Ở đây khó bắt xe lắm, tớ đưa cậu về nhé?"
Thịnh Gia rũ mắt, hàng mi ướt sũng, khẽ nói: "Thôi không cần, người tớ bẩn lắm."
Tống Tễ An chưa từng thấy cô yếu mềm thế này, dứt khoát và kiên quyết nắm lấy cổ tay cô: "Không sao hết, đi thôi, tớ đưa cậu về nhà."
Cô nghĩ sẽ còn phải nói thêm đôi chút, nhưng lần này Thịnh Gia chỉ hơi phản kháng một chút rồi dễ dàng bị cô kéo đi, ngoan ngoãn theo cô vào ngồi ở ghế sau.
Thịnh Gia nhìn ngang nhìn dọc tìm túi rác nhưng không thấy, bèn lấy một quyển vở bài tập trong cặp ra lót dưới người, tránh làm bẩn ghế da.
Trên xe còn có hai người bạn học cùng lớp khác, một người tên Chương Minh Duyệt, người còn lại là Châu Âm.
Thịnh Gia vừa lên xe, hai người họ liền chào hỏi cô.
Cả Chương Minh Duyệt và Châu Âm đều là những cô gái cực kỳ nhiệt tình, hoạt bát giống như Tống Tễ An; ba người họ quen biết chưa lâu đã thường xuyên đi chơi cùng nhau, cuối tuần còn hẹn đi khám phá thành phố cùng Tống Tễ An mới chuyển đến.
Tống Tễ An lấy chiếc khăn trên xe đưa cho Thịnh Gia, rồi giải thích tình cảnh của Thịnh Gia cho Chương Minh Duyệt và Châu Âm nghe.
Mấy cô gái lập tức nhao nhao lên chỉ trích hành vi thiếu ý thức đó, Chương Minh Duyệt và Châu Âm còn thỉnh thoảng an ủi Thịnh Gia đôi câu.
Thịnh Gia vốn rất ít nói, mọi người trò chuyện một lúc rồi lại chuyển chủ đề, nói về những địa điểm đã đi chơi hôm nay và cùng nhau chia sẻ ảnh chụp.
Thịnh Gia tựa vào cửa sổ, ánh mắt khẽ lay động. Đúng như những gì cô đã đoán.
Thực tế, ba người họ bàn bạc về việc đi chơi cuối tuần ngay trước mặt Thịnh Gia; Thịnh Gia đã nghe rõ toàn bộ kế hoạch của họ từ tận thứ Tư, đó là một lộ trình từ trung tâm thành phố ra đến rìa đô thị, điểm cuối là bãi biển gần Chùa Pháp Kim, dự kiến kết thúc từ tám giờ sáng đến mười hai giờ rưỡi trưa, còn buổi tối họ còn hẹn nhau đi xem phim bom tấn mới chiếu ở rạp chiếu phim trung tâm.