[R]: Được. Nhưng bạn muốn làm gì?
Thịnh Gia nhìn chằm chằm tin nhắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười, nhưng đáy mắt lại không hề có cảm xúc nào, cô chỉ nói: Tôi chỉ muốn tìm cô ta để giải quyết mâu thuẫn giữa chúng tôi thôi, tôi không muốn sau này lại bị cô ta tìm cách gây phiền phức nữa.
[R]: Bạn nghĩ tôi sẽ tin sao?
Thịnh Gia không trả lời lại câu này nữa, cô không quan tâm đối phương có tin hay không.
Lần này Thịnh Gia không xóa lịch sử trò chuyện của hai người nữa, chiếc đèn bàn chất lượng kém đột nhiên nhấp nháy, ánh mắt cô rơi xuống cuốn lịch để bàn.
Ngày trên cuốn lịch để bàn không phải là hiện tại, mà là ngày 8 tháng 7 năm sau, ngày đó được khoanh tròn bằng bút dạ đen.
Đó là ngày người cha trên danh nghĩa của cô, Vương Kiện, ra tù.
Năm cô học lớp 10, Vương Kiện bị kết án ba năm một tháng tù giam vì tội cướp giật.
Trong thời gian đó, Thịnh Hoài Anh đã đệ đơn ly hôn và thành công.
Thịnh Gia được xử cho bà, và vì bà không có việc làm lại phải nuôi con gái, căn nhà này cũng được phân cho bà.
Thịnh Gia đã đổi tên từ Vương Gia thành Thịnh Gia vào năm đó.
Những ngày Vương Kiện không có ở nhà, đối với Thịnh Hoài Anh mà nói thoải mái không tả xiết, đối với Thịnh Gia cũng vậy.
Vì vậy cô hoàn toàn không định để Vương Kiện có cơ hội ra ngoài nữa.
Tên khốn nạn như hắn nên ở trong tù mà sám hối cả đời.
Chuyện này vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nên cô cũng không định nói cho Thịnh Hoài Anh biết.
Thịnh Gia không để những cảm xúc và chuyện này làm phiền mình quá lâu.
Cho dù tiếng TV bên ngoài vẫn to như vậy, cô đã rút đề thi thử tiếng Anh ra, đeo chiếc tai nghe mua được với giá mười lăm tệ và bắt đầu luyện nghe.
Việc cô có thể vững vàng giữ vị trí đứng đầu không phải tự nhiên mà có, chăm chỉ nỗ lực là điều không thể thiếu trên con đường thành công.
Bây giờ được học hành không bị ai làm phiền như thế này đã là chuyện cô từng mơ ước suốt ba năm trước.
Kim đồng hồ chỉ một giờ sáng, Thịnh Gia mới kết thúc buổi học đêm.
Cô xoa xoa thái dương, cảm thấy hơi choáng váng, đây là dấu hiệu của sự đói lả.
Tối qua cô chỉ ăn qua loa hai cái bánh bao ở phòng nhân viên khách sạn, ngần ấy thức ăn không đủ để bù đắp năng lượng cô tiêu hao suốt cả đêm.
Thịnh Gia bước ra khỏi phòng, cô nhớ trong tủ lạnh vẫn còn hai quả trứng.
Thịnh Hoài Anh đã về phòng ngủ từ lúc nào không hay, phòng khách tĩnh mịch.
Cô rón rén đi đến bên tủ lạnh, lại phát hiện bên trong có thêm một đĩa lê đã cắt sẵn.
Chiếc đèn nhỏ trong tủ lạnh chiếu sáng khuôn mặt và vẻ ngạc nhiên trên đó của cô.
Thịnh Hoài Anh không phải là một người mẹ tốt, ít nhất trong lòng Thịnh Gia là vậy.
Cô cũng chưa từng có bất kỳ kỳ vọng nào vào Thịnh Hoài Anh.
Bao nhiêu năm qua, Thịnh Hoài Anh chỉ làm được hai việc khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác.
Thứ nhất là sau khi Vương Kiện lần đầu đánh Thịnh Gia bị thương, Thịnh Hoài Anh đã điên cuồng vớ lấy dao làm bếp đòi liều mạng với hắn.
Thứ hai là bà ấy hạ quyết tâm ly hôn với Vương Kiện, và thừa thắng xông lên, khiến hắn phải ra đi trắng tay.
Ngoài ra, Thịnh Hoài Anh lạnh nhạt, lười biếng, vô dụng.
Bà ấy không hẳn là thích Thịnh Gia, có lẽ vì nhìn thấy Thịnh Gia luôn khiến bà nhớ về quá khứ đau khổ nên có chút bài xích.