Thịnh Gia từ nhỏ sống cơ cực, chưa nếm trải chút ngọt ngào nào.
Trong cuộc đời cô, chỉ duy nhất một lần cảm nhận được thiện ý thuần khiết nhất, đến từ thiên chi kiêu nữ cùng trường - Tống Tễ An.
Đó là một cô gái rạng rỡ đến mức chói mắt, phớt lờ những lời đồn trong trường, hết lần này đến lần khác đưa tay giúp đỡ cô, dù bị cô lạnh lùng từ chối nhiều lần vẫn không tiếc dành cho cô nụ cười thân thiện.
Thịnh Gia đã "nhòm ngó" cô từ lâu, nhưng vì cô như ánh trăng sáng mà không dám chạm tới.
Cho đến một ngày, sự thật được phơi bày, Tống Tễ An là giả thiên kim, còn cô mới là chân thiên kim.
Mọi khổ đau cô phải chịu đều đến từ sự ích kỷ của cha Thịnh gia, Tống Tễ An đã chiếm giữ vị trí của cô suốt mười bảy năm.
Nhà họ Tống trong cơn thịnh nộ đã đuổi Tống Tễ An ra khỏi nhà, còn đối với Thịnh Gia thì trăm chiều chăm sóc, vạn phần xót thương.
Thịnh Gia như lột xác hoàn toàn, một ngày nọ lại nhặt Tống Tễ An đang chật vật bên đường về nhà.
Đối diện với sự khó hiểu của mẹ, cô che giấu dòng cảm xúc cuộn trào dưới đáy mắt, chỉ nhẹ giọng nói: "Thấy cô ấy đáng thương."
Nhưng trên thực tế, Tống Tễ An là vầng trăng dính bụi của cô, cô chỉ đơn giản là nhặt cô ấy lên, rửa sạch, rồi sau đó... cho vào túi, biến thành của riêng. Chỉ vậy mà thôi.
Có lẽ không ai biết, Thịnh Gia đã bày ra vô số lần "bẫy" rung động trước mặt Tống Tễ An, cuối cùng mới phát hiện người sớm đã sa ngã lại chính là mình.
Tư bản gia lạnh lùng vô tình x Nhập liệm sư rạng rỡ mong manh.
Thụ là "tiểu thái dương" rơi khỏi thần đàn, lại được công lau sạch bụi bẩn và nâng niu.