003: [Ký chủ, tôi là một hệ thống chính quy, sao cô lại bảo tôi làm mấy chuyện quay phim đen tối này chứ…]
“Cho nên cô không muốn tôi giúp cô tăng thành tích nữa sao?” Lâm Yên Yên cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại gõ một dòng chữ rồi ấn gửi.
003 do dự hai giây, cuối cùng vẫn chọn khuất phục.
Ai bảo nó vẫn phải trông cậy vào cái con gà yếu Lâm Yên Yên này để tăng thành tích chứ. Nếu không phải không tìm được ký chủ thứ hai, liệu nó có thèm quan tâm đến một tay mơ ngay cả nhiệm vụ cũng không biết làm. Còn phải để nó nhắc nhở này không?
Thấy 003 không trả lời, Lâm Yên Yên đưa ra một lời hứa không chút thành ý: “Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ giúp cô lên top 1 để cô giẫm 001 và 002 dưới chân.”
003: […]
Cũng không biết ai cho cô sự tự tin như vậy.
Âm thanh ân ái bên cạnh hơi lớn, dù cách vài mét cộng thêm hai bức tường mà Lâm Yên Yên vẫn nghe rõ mồn một. Cô lăn qua lăn lại trên giường, 003 không nhịn được nhiều chuyện hỏi: [Ký chủ, cô không định ngủ sao?]
“Cô không nghe thấy tiếng người phụ nữ bên cạnh đang rêи ɾỉ à?” Lâm Yên Yên hỏi lại.
[Có nghe thấy.]
“Thế là được rồi, một người trưởng thành như tôi nghe thấy tiếng này thì làm sao mà ngủ được?”
Lâm Yên Yên nhíu chặt mày, nắm chặt ga giường, chìm vào những tưởng tượng. Hôm nay cô đã dùng tay kiểm chứng rồi, sáu múi cơ bụng đó thật sự rất săn chắc.
“Ai, nếu Tiêu Hằng ở đây thì tốt rồi. Đáng lẽ tối nay tôi không nên bỏ qua anh ta.”
Thôi rồi, cô bắt đầu thèm rồi.
Lần này thì cô càng không thể ngủ được nữa. Lâm Yên Yên bật màn hình điện thoại định lướt Weibo một lát thì chỉnghe tín hiệu không tốt của thấy 003 hỏi một câu: [Tại sao?]
Giọng nói bị chậm nên Lâm Yên Yên không biết câu hỏi “tại sao” này của nó là dành cho câu nói nào.
Cô tùy tiện đáp: “Còn có thể vì sao nữa? Nhu cầu sinh lý bình thường của người trưởng thành cũng cần lý do sao?”
Lúc này, 003 đã hoàn toàn đứng máy. Lưu trữ quá nhiều nội dung nhạy cảm dễ dàng bị nhiễm virus.
Mà tin nhắn Lâm Yên Yên gửi đi trước đó cuối cùng cũng có hồi âm. Cô nhìn vào khung chat với Tiêu Hằng, cười rạng rỡ.
Yên Yên: [Anh ngủ chưa?]
XH: [Chưa, chồng em không ở cùng à?]
Yên Yên: [Không, anh ấy bận lắm.]
Nằm trên giường, Tiêu Hằng liếc nhìn thời gian hiển thị ở góc trên bên phải màn hình điện thoại. Mười hai rưỡi đêm. Giờ này mà dùng từ “bận” để miêu tả, đủ để người ta tưởng tượng đủ thứ chuyện.