Trong bệnh viện, khắp nơi đều phảng phất mùi thuốc khử trùng. Lâm Noãn Noãn đang nằm trên giường bệnh lướt Weibo, bỗng trở nên như phát điên, hất sạch mọi thứ trên mặt bàn xuống đất.
Chiếc ly thủy tinh rơi xuống sàn phát ra âm thanh loảng xoảng, y tá liền chạy tới. Thấy bệnh nhân không xảy ra chuyện gì, chỉ là đang nổi cơn thịnh nộ. Cô liền nhíu mày, dịu dàng nói vài câu. Dưới những lời xin lỗi liên hồi của người quản lý, cô cũng đành bỏ qua.
Sau khi tiễn y tá đi, người quản lý quay sang nhìn Lâm Noãn Noãn vẫn chưa hết giận trên giường bệnh.
Chứng kiến bộ dạng yếu đuối này của cô ta, người quản lý cơn giận bốc lên tận cổ.
Cô vừa hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện từ trợ lý, khi biết được là Lâm Noãn Noãn muốn hại người lại tự hại mình, lúc này đây mức độ chán ghét cô ta trong lòng cô đã đạt đến đỉnh điểm.
Giọng điệu nói chuyện cũng càng lúc càng mất kiên nhẫn: "Tôi không phải đã nói là đừng xem Weibo, trước tiên phảichữa khỏi mặt đi rồi hãy nói?"
"Không xem Weibo?" Lâm Noãn Noãn cười lạnh: "Cô nói nghe dễ dàng quá, người bị cư dân mạng công kích thân thể đâu phải cô, đương nhiên cô nói như vậy rồi!"
Kể từ khi được trọng sinh, cô ta dựa vào bàn tay vàng của tiên tri mà sống quá thuận buồm xuôi gió. Gần như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Đột nhiên, mọi việc bắt đầu phát triển ngoài tầm kiểm soát, cô ta tự nhiên có chút không chịu đựng nổi.
Hơn nữa, từ trước đến nay cô ta vốn dĩ không phải là người có khả năng chịu áp lực cao.
Người quản lý nhất thời không kìm được nóng giận, nhíu mày nói ra sự thật: "Mặt cô trở nên như thế này là lỗi của ai? Chẳng phải là do cô tự mình gây ra sao, bây giờ cô trách móc cư dân mạng cười nhạo cô thì có ích gì?"
Nào ngờ, Lâm Noãn Noãn nghe thấy lời này, liền bật dậy khỏi giường bệnh. Âm lượng giọng nói trong chốc lát tăng vọt lên mấy tông.
"Cái gì mà tự tôi gây ra? Ý cô là tôi bị hủy dung là đáng đời sao? Cô rốt cuộc có phải là quản lý của tôi không? Từ khi tôi ra mắt đến nay, ngoài việc nói tôi sai ra, cô còn làm được chuyện gì khác cho tôi không? Tiền của tôi dễ kiếm đến vậy sao?"
Lời này của cô ta có phần thiếu suy nghĩ.
Người quản lý bị cô ta chọc cho tức cười, cũng không tiếp tục khéo léo chịu đựng sự tức giận đó nữa, mà trực tiếp cứng rắn lại: "Tôi nói cô không có đầu óc là đang khen cô đấy. Cô nghĩ tôi dẫn dắt cô, giải trí Sâm Nhiên đã trả cho tôi được mấy đồng? Nói thật cho cô biết, những hợp đồng đại diện, chương trình tạp kỹ, phim truyền hình cô nhận không có cái nào mà không lỗ vốn cả. Từ trước đến nay toàn là công ty bù tiền cho cô. Đại tiểu thư của tôi ơi, cô đừng nói với tôi là cô thực sự nghĩ mình đã kiếm được tiền rồi đấy nhé?"
"Cô." Lâm Noãn Noãn bị những lời này của cô ta làm cho kinh ngạc: "Cô ăn nói tuỳ tiện!"
Làm sao cô ta có thể không kiếm được tiền cho công ty chứ, rõ ràng mỗi tháng thu nhập của cô ta đều rất cao mà.
"Có phải tôi ăn nói tuỳ tiện không, cô về nhà hỏi bà mẹ hẹp hòi của cô thì biết! Bà ta ngay cả tiền hoa hồng của người quản lý cũng cắt xén, tôi cũng thực sự được mở mang tầm mắt đấy!"