Lâm Yên Yên nở một nụ cười gượng gạo, giải thích: “Lát nữa chị về, em sợ chị ấy hiểu lầm.”
“Có gì mà hiểu lầm?” Ánh mắt Sở Minh thay đổi: “Em là vợ anh, chúng ta chưa ly hôn, em không cần phải tránh mặt anh vì cô ấy.”
[Xuỳ.]
Không biết Lâm Noãn Noãn nghe thấy câu này sẽ nghĩ gì.
Lâm Yên Yên không lập tức làm theo ý anh ta, lưỡng lự nói: “Như vậy không hay lắm đâu! Lỡ lát nữa…”
Sở Minh lập tức đứng dậy, ngồi ngay cạnh Lâm Yên Yên: “Em bận tâm cô ấy làm gì, chuyện của chúng ta anh là người quyết định.”
“Nhưng mà…” Lâm Yên Yên định tiếp tục làm bộ làm tịch, nhưng Sở Minh đã không chờ nổi, trực tiếp ngắt lời cô: “Không nhưng nhị gì hết, em cứ nghe anh là được.”
“Vậy, vậy… cũng được.” Lâm Yên Yên tỏ vẻ bất đắc dĩ, bị ép buộc.
Sở Minh nhìn cô ở cự ly gần, vừa trong sáng vừa quyến rũ, trong lòng xốn xang. Anh ta định ôm lấy người đẹp vào lòng và hôn một cái, thì nghe thấy tiếng “tít” một cái, cửa biệt thự lại mở.
Người trở về lần này, tất nhiên là Lâm Noãn Noãn.
Vừa mở cửa, cô ta đã nhìn thấy bàn tay của Sở Minh còn chưa kịp rụt lại, tâm trạng lập tức nổ tung. Vốn dĩ hôm nay cô ta đã tức giận vì bị người quản lý mắng một trận, giờ về lại thấy cảnh này, cơn giận càng không thể kiềm chế được.
“Sở Minh! Anh làm gì vậy?”
Giọng cô ta khá lớn, khiến Sở Minh giật mình vô thức muốn rụt tay lại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ta có làm gì sai đâu, tại sao phải sợ?
Lâm Yên Yên là vợ anh ta, đừng nói là ôm, ngay cả bây giờ anh ta có ngủ với cô thì cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Sở Minh lập tức sa sầm mặt mắng: “Em làm gì mà ồn ào thế?”
“Em làm gì? Em…” Lâm Noãn Noãn đang định bùng nổ, liếc thấy Lâm Yên Yên cười khıêυ khí©h với cô ta. Cô ta ngay lập tức quay sang chỉ thẳng vào mũi Lâm Yên Yên, mắng chửi: “Có phải con hồ ly này dụ dỗ anh không? Tôi biết ngay nó mà…”
Sở Minh không vui nói: “Con hồ ly nào? Em không biết nói chuyện thì câm miệng lại! Cô ấy là vợ tôi.”
Một câu “cô ấy là vợ tôi” đã khiến Lâm Noãn Noãn nghẹn lời. Lòng cô ta càng thêm uất ức. Đúng vậy, Lâm Yên Yên là vợ anh ta, còn cô ta mới là tiểu tam. Câu “dụ dỗ” này rõ ràng là đang tự chửi mắng chính mình.
Lâm Yên Yên tỏ vẻ lo lắng, vội vàng giải thích: “Chị không phải vậy đâu. Chị đừng hiểu lầm, em với anh Minh…”
“Em không cần phải giải thích với cô ấy.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Em là vợ anh, làm gì có chuyện vợ phải giải thích với tiểu tam?”