Quyển 1 - Chương 2: Người vợ nhỏ của ảnh đế

Tổng giám đốc Khúc nổi lên những đường gân xanh trên cổ. Anh ta thở hổn hển, lạnh lùng liếc nhìn thi thể người con gái đang nằm bất động trên sàn, rồi quay sang nhìn vào một góc tối. Anh ta bất mãn nói: “Vừa rồi anh định đợi cô ta siết chết tôi thì mới ra tay à?”

Từ góc phòng vốn không một bóng người bỗng một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ trùm đầu bước ra. Anh ta đứng nghiêng người, một nửa khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối khiến người khác không thể nhìn rõ diện mạo.

Nghe thấy lời phàn nàn của tổng giám đốc Khúc, người kia nhàn nhạt đáp lại một câu: “Sao có thể chứ!”

“Cắt!”

“Cảm ơn đạo diễn!”

Sau khi quay xong phân cảnh này, nữ diễn viên Lâm Yên Yên đóng vai người con gái chống tay ngồi dậy từ dưới đất. Trợ lý Tiểu Chu đã cầm sẵn chiếc áo khoác, vội vàng chạy nhanh tới: “Chị Lâm, mau mặc áo khoác vào.”

Lâm Yên Yên vừa mặc áo khoác vừa nhìn về phía đạo diễn.

Hôm nay người đóng cặp với cô vai tổng giám đốc Khúc chính là ảnh đế trong giới, tên là Tiêu Hằng. Anh ta cũng là người đàn ông đầu tiên mà Lâm Yên Yên để mắt tới sau khi xuyên đến thế giới này. Có hai lý do khiến cô hứng thú với anh ta:

Thứ nhất: Anh ta là đối thủ không đội trời chung của chồng cô ở thế giới này, Sở Minh.

Thứ hai: Ngoại hình của anh ta hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của cô.

“Chị Lâm, chị đang nhìn gì thế?”

Có lẽ bởi vì ánh mắt của cô quá mức lộ liễu nên khiến Tiêu Hằng cũng đưa mắt nhìn sang. Trước khi chạm vào ánh nhìn của anh ta, Lâm Yên Yên thu ánh mắt lại. Cô nhàn nhạt lướt nhìn Tiểu Chu bên cạnh hờ hững trả lời: “Không có gì. Quay xong rồi, đi chào đạo diễn thôi.”

“Ồ, vâng.”

Mặc dù phân cảnh vừa rồi của Lâm Yên Yên trông như thể cô đã cởi hết quần áo, nhưng thực tế cô vẫn mặc áo quây ngực và quần short bên trong.

“Đạo diễn Hứa.”

Nghe thấy có người gọi, đạo diễn Hứa đang nói chuyện với Tiêu Hằng về cảnh quay tiếp theo quay đầu lại: “Cô là nữ diễn viên vừa rồi phải không?”

“Đúng, là tôi. Tôi tên là Lâm Yên Yên.”

Lâm Yên Yên sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, yêu kiều. Mỗi khi cười, đuôi mắt cô hơi cong lên. Ánh mắt phảng phất một sắc hồng nhạt, trông hệt như một hồ ly tinh mê hoặc lòng người. Nếu một người đàn ông không có đủ bản lĩnh bị cô nhắm trúng, gần như chắc chắn sẽ không thể thoát nổi.

Đạo diễn Hứa ngẩn ra nửa giây rồi mới cười nói: “Tôi nghe nói cô là diễn viên mới, không nghĩ tới diễn xuất lại tốt đến như vậy. Cảnh vừa rồi thật sự hoàn hảo. Nếu không phải là một đạo diễn nghiêm túc tôi đã muốn thêm đất diễn cho cô rồi!”