Chương 40

Lúc này, Tiền phu nhân nhìn Yểu Yểu hướng về phía mình mà làm lễ vấn an. Thiếu nữ dáng người thon thả, nét mặt rạng rỡ, khiến bà ấy lại nhớ đến bộ dạng không hiểu phong tình của nhi tử nhà mình.

Trong lòng bà ấy không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ Lý Thiện có sở thích kỳ lạ, không thích mỹ nhân? Vậy thì cũng khó mà trách được Yểu Yểu, sinh ra quá đẹp như vậy, cũng không phải điều nàng có thể quyết định.

Tiền phu nhân còn đang suy nghĩ lung tung thì Yểu Yểu đã nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay bà ấy, dịu dàng nói: "Mẫu thân, chúng ta đi chứ?"

Trái tim bà ấy run lên, tiếng "mẫu thân" này sao càng nghe càng thuận tai vậy nè? Thế là vội vàng nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, Lâm thị cũng đi cùng đấy."

Hôm qua, Lâm thị biết Tiền phu nhân muốn đến đạo quan cầu phúc thì đã giới thiệu Thiên Dương quan cho bà ấy, nói là đạo trưởng của nơi này có đạo hạnh sâu xa, các phu nhân ở Tịnh Châu đều thích đến. Bà ta cũng có quen biết với đạo trưởng này nữa.

Lâm thị ở Tịnh Châu đã lâu, Tiền phu nhân đương nhiên sẽ tin bà ta, thế là hôm nay định sẽ đi Thiên Dương quan.

Đối với Yểu Yểu thì đi đâu cũng được cả, điều nàng mong đợi trong lòng là được ngồi xe ngựa. Ở Tịnh Châu này, ngâu đều dùng để cày cấy, nếu bọn họ ra ngoài thì sẽ phải ngồi xe ngựa. Đây là tập tục hoàn toàn khác với Lạc Dương.

Ngựa chạy nhanh hơn trâu rất nhiều, vừa mới lạ vừa thú vị. Hơn nữa ngựa cũng giống như con người, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy ngựa, nàng liền vui vẻ mà cong khóe môi.

Lúc này vẫn chưa có sự phân chia giữa cửa lớn và cửa sau như ở đời sau, thông thường nữ quyến ra ngoài thì đều sẽ chọn đi cửa sau.

Hai người bọn họ đến cửa sau, Lâm thị và Phương Xảo Nương đã đợi sẵn ở đó rồi.

Lâm thị lén nói với Tiền phu nhân: "Đạo quan đó cầu con rất linh nghiệm, đến lúc đó, gọi đạo trưởng giúp thiếu phu nhân xem một chút."

Tiền phu nhân nhìn Yểu Yểu. Nhân khẩu Lý gia không thịnh vượng, con cái ư, bà ấy đương nhiên hy vọng nàng có càng sớm càng tốt.

Vừa lúc đó, mã phu dắt một con ngựa trắng đến. Ngựa được chải chuốt sạch sẽ, Yểu Yểu nhìn chằm chằm vào con ngựa, ánh mắt nàng lấp lánh, sắc mặt hồng hồng.

Tiền phu nhân sửng sốt, hóa ra đi cầu phúc cho Lý Thiện. Con dâu bà ấy vui vẻ như vậy, mà Lý Thiện lái nói là có cầu phúc cũng vô dụng, chẳng lẽ chỉ có mình y là còn chưa thông suốt?

*

Đạo quan, chùa miếu hàng đầu thường được xây dựng ẩn ở trong núi, Thiên Dương quan cũng không ngoại lệ. Để tiện cho khách hành hương đi lại, còn cố ý dùng sỏi rải ra một con đường khá rộng rãi, bằng phẳng.

Xe ngựa của Lý phủ đi dọc theo con đường cát sỏi lên trên, sau khi đi vào một mảnh rừng trúc thanh u thì không gian trước mặt đột nhiên rộng mở. Thiên Dương quan một đấu ba vòm, mái hiên hơi cong lên, màu sắc hoa văn phong phú tươi đẹp, hương khói dày đặc, không hề thua kém đạo quan ở Lạc Dương.

Tiền phu nhân và Yểu Yểu xuống xe ngựa, có một tiểu đạo sĩ nhỏ tuổi tiến đến, hành lễ bái kiến rồi nói: "Thỉnh an Tiền cư sĩ, Tạ cư sĩ."

Vào đạo quan làm lễ bái, sau khi dâng hương, Lâm thị nói với tiểu đạo sĩ: "Hôm qua ta đã bảo người đến nói, hôm nay muốn mời Cao đạo trưởng xem giúp mệnh lý."

Tiểu đạo sĩ: "Cao đạo trưởng đang đợi chư vị cư sĩ đấy ạ."

Trước đó, trên xe ngựa, Lâm thị đã nhắc nhở để Tiền phu nhân chuẩn bị sẵn, Tiền phu nhân cũng đã quen rồi, lấy ra một túi bạc vụn từ trong tay áo.

Đại Kì đúc tiền đồng có nhiều khuyết điểm, thế nên người ta càng thích bạc hơn. Tiểu đạo sĩ vui vẻ thu lấy bạc vụn, dẫn nhóm người Tiền phu nhân đến sương phòng phía sau.