Nhưng công bằng mà nói, y cũng rất tuấn tú. Dưới hàng lông mày đen như mực là đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu, sống mũi tựa dãy núi, đôi môi mỏng lạnh lùng. Bộ y phục nặng nề hoa lệ kia lại càng khiến y có vẻ khó mà thân thiết.
Như khoảnh khắc này chẳng hạn, ánh mắt y nhìn nàng cũng giống như mấy lần trước, không có chút vui mừng thân thiết gì của ngày tân hôn cả.
Yểu Yểu rũ mắt. Sau này, y chính là phu quân của nàng, mà nàng còn chưa quen với sự lạnh lùng trên người y, tương lai sẽ ra sao, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.
Rượu đã rót xong, tỳ nữ chia cho hai người. Cùng một cái bầu, Yểu Yểu dùng hai tay nâng lên, nhưng phải uống mấy ngụm mới uống hết, còn Lý Thiện chỉ cần dùng một tay cầm lên, chỉ một hơi là cạn sạch.
Kết thúc buổi lễ, trong tiếng chúc mừng của đông đảo quan khách, Lý Thiện vẫn thản nhiên như cũ, còn Yểu Yểu thì chỉ cười mà không nói. Nếu chỉ nhìn vào bề ngoài, thì đây quả là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
*
Giờ Tuất, trong phòng tân hôn, ánh nến to bằng bắp tay đang không ngừng lay động. Yểu Yểu thay đôi xiêm y, ngồi ở trước giường, mơ hồ vẫn còn nghe thấy tiếng khích lệ vung quyền ở bên ngoài.
Cũng không biết khi nào Lý Thiện mới trở về.
Yểu Yểu nhắm mắt dưỡng thần. Hôn lễ bắt đầu vào lúc chạng vàng, nhưng buổi sáng, chưa đến giờ Mão là nàng đã phải dậy để trang điểm rồi. Đã vậy, không lâu trước đó, nàng lại còn uống một chút rượu nữa.
Tuy là uống Thu Lộ Bạch thì sẽ không say, nhưng bản thân nàng lại có tửu lượng kém, chỉ uống một chút rượu cũng đã đỏ hết cả mặt mày, dư sức để nàng ngủ một giấc ngon lành.
Nhẹ nhàng, cánh cửa bị khẽ gõ một cái, Yểu Yểu cố gắng mở mắt. Nàng thấy Trịnh ma ma bưng khay bước vào, bên trên khay bày một bát cháo gạo tẻ, nói:
"Cô nương... Phu nhân đói bụng rồi đúng không? Ăn một chút đi."
Yểu Yểu "Ừm" một tiếng, bưng bát cháo lên, từng miếng từng miếng mà lấp đầy cái bụng rỗng.
Trịnh ma ma muốn nói lại thôi. Bà ấy nghĩ đến chuyện đêm qua mình đưa tranh nhạy cảm cho Yểu Yểu xem, mặt Yểu Yểu lúc đó không khỏi ửng hồng, nóng hầm hập. Rốt cuộc vẫn là một cô nương dễ thẹn thùng.
Trịnh ma ma thầm thở dài, cũng không nói gì nữa, chỉ cầu mong Lý Thiện đừng quá khắc khe ở cửa ải này.
Sau khi Yểu Yểu ăn vào đôi chút, bụng không còn trống rỗng, nàng lại càng thêm mệt mỏi, đầu óc bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Đầu nàng từ từ trĩu xuống, sắp ngủ gục đến nơi rồi.
Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng: "Thỉnh an Hầu gia."
Chưa đợi Yểu Yểu hoàn hồn, cửa đã bị đẩy ra, Lý Thiện dẫm lên đôi ủng lục tuyến mà đi vào. Dáng đi của y rất vững vàng, ngoài trừ cả người toàn là mùi rượu thì trông không khác gì lúc nghênh đón dâu.
Sau khi vào phòng, y đóng cửa lại rồi ngồi xuống một bên sập, một tay đặt lên trên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trông chốc lát, một trận xào xạc nhẹ nhàng vang lên, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử truyền đến từ cách đó vài bước:
"Phu quân, có cần gọi người mang canh giải rượu không?"
Lý Thiện ngẩng mắt, thiếu nữ trước mặt đang đứng bên cạnh, nàng cúi đầu, để lộ ra một đoạn cổ trắng nõn như ngọc.
Y nói: "Ta không say."
Quả thật là đêm nay y đã uống nhiều, đến mức mà nếu uống thêm một chút nữa thì sợ là khó có thể khống chế được bước chân của mình.