Chương 24

Đột nhiên nhận tin hai vị Hầu gia và nữ quyến của Lý gia đến tá túc, tiểu lại phụ trách đình trạm gấp đến mức ngã mấy cái, nhanh chóng thu dọn ra nơi duy nhất có thể ở lại được.

Dù vậy, chỗ này cũng vừa nhỏ vừa cũ nát, chỉ gồm hai gian viện. Hậu viện có một bức tường ngăn ra hai gian tiểu viện, Tiền phu nhân ở một gian, còn thừa lại một gian ở hướng tây.

"Không phải là định để chúng ta ở tiền viện đấy chứ?" Tân Trúc có chút sợ hãi, lẩm bẩm nói.

Yểu Yểu quay đầu lại, nàng có thể nhìn thấy tiền viện từ cánh cửa gỗ đang mở ra.

Chỗ này chỉ có hậu viện là còn có phòng ở ra hình ra dáng, chứ tiền viện thì gạch ngói cửa sổ đều rơi rụng tứ tung. Mà còn chưa nói đến chuyện tiền viện luôn có người đến người đi, đêm cuối xuân vẫn còn lạnh, tiền viện không hề chắn được chút gió nào cả.

Trịnh ma ma lập tức nghiêm mặt: "Bọn họ dám?"

Nhưng bà ấy cũng không chắc chắn lắm, trước đây có phiền não nhiều đến mấy thì cũng chỉ là lo lắng suông. Hôm nay lên đường, bà ấy mới thật sự cảm nhận được tình cảnh của cô nương là không dễ dàng đến mức nào.

Cũng may mà lần này người Lý gia đã biết lý lẽ giống như ban ngày, gian tiểu viện hướng tây này là để lại cho Yểu Yểu.

Dù thế nào thì đây cũng là một gian phòng chu toàn, Yểu Yểu thở phào nhẹ nhõm. Ăn xong bữa cơm đơn giản, nàng đã mệt đến mức không mở nổi mắt rồi, nhưng nàng là người thích sạch sẽ, không lau người một chút thì trong lòng cứ khó chịu.

Trịnh ma ma liền hỏi Lý a thẩm để mượn một thùng nước ấm. Mới vừa cởϊ áσ cho Yểu Yểu, bà ấy không khỏi kinh hô một tiếng: "Đây là!"

Yểu Yểu cúi đầu, trên xương quai xanh tinh xảo của nàng có một mảng đỏ ửng, đây hẳn là do lúc trước Lý Thiện xách áo nàng lên mà ra.

Làn da của nàng vốn trắng nõn mềm mại, chỉ cần véo nhẹ một cái là đã ửng đỏ rồi, cho nên vết hằn này thoạt nhìn rất ghê người, nhưng thật ra thì chẳng đau chút nào.

Nàng nói: "Ma ma, ta không đau."

Trịnh ma ma cũng biết thể chất làn da của Yểu Yểu, nhưng bà ấy vẫn không nhịn được mà rơi vài giọt nước mắt: "Ta là tức giận Hầu gia đối xử với cô nương như đồ vật, tùy tiện nâng lên đặt xuống. Nếu mà là ở Lạc Dương, nếu để phu nhân biết, nhất định sẽ..."

Yểu Yểu rũ mắt, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết đỏ.

Nàng không thích bị coi như một món đồ mà nâng lên đặt xuống, nhưng càng trực quan hơn là – nàng cảm nhận được rằng y có sức mạnh có thể tuyệt đối áp đảo nàng.

Nàng khép lại vạt áo, khẽ nói: "Là nhà ta bội ước trước, lại vì thế lực của Lý gia mà chấp nhận đưa ta xuất giá từ xa. Y có coi thường ta thì cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Chỉ cần các người còn ở bên cạnh ta, thì vẫn giống như là ta vẫn còn nhận được sự quan tâm ân cần của mẫu thân và tỷ tỷ. Vậy là ta đã thỏa mãn lắm rồi, không cầu gì khác."

Thời đại này, nhà mẹ đẻ là chỗ dựa của nữ nhi đã gả đi, Tạ gia gấp gáp dùng nàng đổi lấy lợi ích, tất nhiên là ở Lý gia thì nàng sẽ yếu thế hơn người khác.

Giống như sự hờ hững của Lý Thiện ngày hôm nay vậy, về sau sẽ còn thấy không ít, thế nên nàng muốn nói rõ với Trịnh ma ma, tránh cho ma ma nhất thời nghĩ lệch mà đối đầu với người Lý gia, ngược lại còn gây ra ầm ĩ không hay.

Trịnh ma ma sững sờ: "Cô nương..."