Chương 23

Yểu Yểu sợ hãi nhắm chặt hai mắt, nhưng gió cũng đều bị thân hình to lớn của Lý Thiện che khuất, chỉ chốc lát sau, nàng cũng đã quen dần, trái tim cũng dần bình tĩnh lại.

Đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, tuy vẫn còn sợ, nhưng sự tò mò đã lấn át luôn cả nỗi sợ hãi.

Nàng mở mắt, nhìn qua một bên. Những bụi cỏ đều đặn mà lùi lại phía sau, tạo thành một dải lụa xanh mát mắt. Nàng chớp mắt một cái, cát đá trên đường cũng đã bị văng ra sau tay áo.

Nhưng khác với mặt đất, bầu trời lúc này lại quang đãng, đầy mây trắng. Ở xa xa là vô số núi non ẩn hiện, rồi lại di chuyển từng chút một. Vũ trụ bao la cũng chỉ là như thế.

Nhất thời, nàng nhìn đến ngẩn ngơ, cũng quên luôn cả sợ hãi.

Vừa mới từ đầu đám mây kia chạy đến giữa, ngựa đã dần dừng lại.

Yểu Yểu hoàn hồn, lần này không cần Lý Thiện nói gì, nàng đã vội vàng thu tay lại.

Lý Thiện nhanh nhẹn xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, nói với phó tướng của Lý Vọng: "Lâm thúc, ta đã đón người về rồi, có thể giao cho phụ thân kiểm tra không?"

Lâm thúc: "... Khụ khụ." Hai cha con đấu đá, ông ta cũng không muốn dính dán vào chút nào.

Một bên khác, Tiền phu nhân cũng đang cảm thấy áy náy, cắn rứt lương tâm. Thấy Tạ Yểu Yểu không sao, bà ấy liền ra hiệu cho Lý a thẩm đến đỡ Yểu Yểu xuống.

Yểu Yểu ngồi trên lưng ngựa, đang không biết phải làm sao thì thấy Lý a thẩm đã mang một cái ghế tới cho nàng rồi. Yểu Yểu lấy hết dũng khí, đỡ lấy lưng ngựa, cho đến khi xuống khỏi con ngựa, nàng mới có thể thả lỏng đầu vai, cười với Lý a thẩm: "Cảm ơn."

Lần trước Lư phu nhân dẫn Yểu Yểu đến cửa, Lý a thẩm đã gặp nàng rồi. Lúc ấy, chỉ nhìn xa cũng đã thấy nàng rất xinh đẹp, như búp bê sứ, hiện tại ở ngay trước mắt, dung nhan càng không có chút tì vết nào. Trong lòng bà ta thầm than, sao mà Nữ Oa lại giỏi nặn người như thế cơ chứ, nhìn chỗ nào cũng đẹp cả! Đẹp thì cũng thôi đi, vậy mà còn nói cảm ơn với bà ta nữa chứ!

Đầu óc Lý a thẩm trống rỗng, vấp một cái: "Xin lỗi, à không, không sao!"

*

Lý Thiện muốn đi tìm Đỗ Minh để điều chỉnh hành trình, nhanh chóng quay về Tịnh Châu.

Y đi được một đoạn mà mày đã nhăn tít lại.

Yểu Yểu ngồi sau lưng y, tự cho rằng y không nhìn thấy hành động của nàng. Nhưng nàng không biết là khi nàng nhìn sang bên trái, tay trái theo bản năng mà kéo mạnh áo bên hông trái của y, nhìn sang phải thì tay phải lại kéo bên phải.

Áo của y cứ như là bị hàm răng của một con vật nhỏ nào đó ngậm lấy rồi kéo qua kéo lại. Đến tận bây giờ, trên eo vẫn còn cảm giác khi quần áo cứ cọ vào người.

Lý Thiện không khỏi sờ lên chỗ thắt lưng, đột nhiên y lại sờ thấy thứ gì đó trong khe thắt lưng, mới lấy ra, đặt trong lòng bàn tay mà xem.

Đó là một đóa hoa dại nhỏ màu hồng phấn.

Không lâu sau, Tân Thực mang xe ngựa đã thay ngựa trở lại, Yểu Yểu cũng hội họp cùng mấy người Trịnh ma ma.

Lần này đội ngũ đi rất nhanh, cũng không dừng lại nghỉ chân ở trạm dịch huyện Phù Hoài như đã định từ trước. Đến giờ Tuất, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại ở trạm dịch tiếp theo của huyện Phù Hoài.

Ở Đại Kỳ, cứ bốn mươi dặm là được bố trí một trạm dịch, hai mươi dặm thì lại đặt một đình trạm để dừng chân nghỉ ngơi. Đình trạm nhỏ hơn trạm dịch, phần lớn đình trạm đều chưa từng tiếp đón quan viên trên thất phẩm.