Chủ quân nhà họ Tiêu là Thái Úy đương triều, lần trước cũng chính là ông ta làm chủ - cản trở tin thắng trận của Tịnh Châu, cố ý khống chế Tiền phu nhân và những người Lý gia ở lại Lạc Dương.
Nhưng nhà họ Lý cũng cài cắm tai mắt ở trong triều, lấy lý do không thể ép Lý Vọng mà ngăn cản ông ta. Hơn nữa, Đại Kỳ lúc này vẫn chưa phải là do một mình Tiêu thái úy nói một không hai, thế nên chuyện đó cũng bị gạt đi.
Cuối năm ngoái, Tiêu thái úy phụng mệnh đi "tuần tra" ở Giang Nam chứ không ở lại Lạc Dương, thế nên Lý Thiện mới có thể thuận lợi mang theo mẫu thân ra khỏi Lạc Dương. Nhưng hiện giờ nhà họ Tiêu cũng đã nhận được tin tức rồi.
Nhà đó vẫn không muốn để người Lý gia ra đi dễ dàng như vậy.
Tiền phu nhân co rúm trong xe ngựa. Vừa rồi đoàn xe gặp phải thích khách, có lẽ là tiếng binh khí giao tranh đã dọa cho bà ấy sợ rồi, nghe thấy tiếng đối thoại, bà ấy vội vàng mở rèm xe mà hỏi: "Lý Lang, con không bị thương chứ?"
Lý Thiện nói: "Ta không sao."
Lý Vọng vừa ra lệnh cho người đi chôn xác đám thích khách. Ông ta cưỡi ngựa đi theo đội ngũ, đột nhiên phát hiện thiếu gì đó, mới hỏi: "Xe của Tạ gia đâu rồi?"
Tiền phu nhân ấp úng, Tân Thực hắng giọng: "Xe trâu quá chậm, sợ làm chậm trễ hành trình cho nên ta đã bảo bọn họ chậm rãi đuổi theo sau..."
Lý Vọng lập tức hiểu ra căn nguyên, chỉ vào Lý Thiện mà cười lạnh: "Thích khách nhà họ Tiêu nếu cũng ra tay với nữ nhi Tạ gia, vậy thì đó chính là lỗi của chúng ta!"
Vẻ mặt Lý Thiện chẳng chút cảm xúc.
Tiền phu nhân lúc này mới phản ứng lại: "Không đâu, thích khách có muốn gϊếŧ họ cũng vô dụng..."
Lý Vọng: "Không nói đến thích khách, thế đạo này đang rối loạn như vậy, bọn họ lại là một đám toàn nữ nhi, nếu lại gặp phải sơn phỉ, cũng khó thoát khỏi cái chết."
Tiền phu nhân tuy không thích nữ nhi Tạ gia, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hại chết người ta. Bà ấy nhỏ giọng nói: "Không trách Lý Lang, là ta bảo Tân Thực làm khó bọn họ..."
Lý Vọng nói với Tiền phu nhân: "Bà không cần phải nói giúp nó, nếu nó để tâm một chút thì đã không đến mức ném lại người ta ở trên đường như vậy rồi!"
Lý Thiện lười phải nghe nhiều, y thúc ngựa quay đầu lại, gọi Tân Thực: "Dẫn đường."
Tân Thực vội vàng thúc ngựa đi theo, thấy Lý Thiện muốn đi đón người thì cũng biết là phen này mình không tránh khỏi một trận trách phạt rồi. Cho dù Lý Thiện đối đãi với con cháu thế gia như thế nào thì cũng sẽ không coi thường mạng người, là do hắn đã tự mình chủ trương.
Hắn lúng túng: "Tướng quân, thuộc hạ sai rồi..."
Ngay cả ánh mắt mà Lý Thiện cũng không thèm cho hắn, chỉ nói: "Lúc về tự mình lĩnh hai mươi quân côn đi."
Tân Thực vội vàng đáp vâng.
Đường quay lại cũng không dài, thêm vào đó Lý Thiện và Tân Thực đã quen với việc đi gấp ngàn dặm, không bao lâu sau Lý Thiện đã nhìn thấy một con trâu đang vẫy đuôi mà ung dung gặm cỏ ở bên đường.
Vài cô nương đứng bên cạnh bụi cỏ. Cỏ dại mọc đến đầu gối họ, trời quang mây tạnh, cỏ xanh biếc, làm nổi bật cô gái ở giữa da trắng như tuyết, gần như trắng hơn cả tuyết ở phương Bắc.
Khiến Lý Thiện không khỏi nheo mắt lại.
*
Nghe thấy tiếng vó ngựa, nhóm người Yểu Yểu đều dừng lại động tác tìm hoa chơi đùa của mình, Tân Trúc và Mộc Lan vui vẻ reo lên: "Chắc là người Lý gia quay lại tìm chúng ta đấy!"
Yểu Yểu ngẩng đầu, lấy tay che ở trên lông mày để nhìn qua, nhưng người thanh niên đó đã đến trước mặt nàng rồi…
Y vốn đã cao lớn, lại còn ngồi trên lưng ngựa, dưới ánh mặt trời, bóng của y như một ngọn núi nhỏ, bao phủ lấy Yểu Yểu.