Chương 16

Chẳng mấy chốc mà băng đã tan, tuyết đã rã. Đến cuối tháng hai, chẳng còn mấy ngày nữa là đến ngày Lý gia đến đón dâu, mà điều kiện nghị hòa của Đại Kỳ và người Hồ đã được đưa ra:

Người Hồ nguyện ý xin hàng, từ năm Định Nguyên thứ bảy, mỗi năm sẽ cống nạp cho Đại Kỳ một nghìn con tuấn mã, tổng cộng một trăm thạch hương liệu đủ loại, một nghìn lạng vàng. Đồng thời, cũng đưa công chúa đến để hòa thân nữa.

Điều này khiến triều đình Đại Kỳ rất phấn khởi, quốc khố đã trống rỗng từ lâu, đây quả thực là nắng hạn gặp mưa rào.

Chỉ có một điểm, đó là người Hồ hy vọng Đại Kỳ trả lại Phụng Thiên vương Thác Bạt Thông đã bị bắt cho bọn họ, đồng thời chỉ đích danh Lý Thiện đưa người về tiền tuyến. Nếu không, bọn họ thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Lúc đó, trong triều còn đang thiết yến để chiêu đãi sứ thần. Nghe được yêu cầu này, sắc mặt mọi người đều khác hẳn nhau.

Khi yến tiệc kết thúc, Thượng thư hữu bộc xạ Vương Tiêm có chút quá chén. Ông ta ở lại trong cung, đang đợi đưa canh giải rượu đếm.

Đột nhiên, ông ta hừ lạnh: "Xem ra bọn chúng cũng thông minh đấy."

Thác Bạt Thông là vương tử được Khả Hãn coi trọng nhất, nếu để người khác đưa Thác Bạt Thông, Vương Tiêm có thể động tay động chân, khiến cho Thác Bạt Thông "ngoài ý muốn" mà chết trên đường về. Lúc đó, người Hồ cũng chỉ có thể ngậm cục bồ hòn này mà thôi.

Nhưng để Lý Thiện đưa thì lại khác, nếu y muốn lấy mạng Thác Bạt Thông thì đã chẳng cần đợi đến bây giờ. Huống chi, người Hồ còn rất tâm phục khẩu phục với y nữa.

Lý Thiện giữ lại Thác Bạt Thông, nếu sau này Thác Bạt Thông kế vị thì còn có thể dùng việc này để đổi lấy thêm vài năm biên giới hòa bình, vô cùng có lợi đối với Lý gia.

Lúc này, Tiểu Hoàng Đế chín tuổi đột nhiên xông vào trong phòng, khuôn mặt đỏ bừng, lớn tiếng kêu lên: "Ngựa của trẫm đâu? Vàng bạc của trẫm đâu?"

Xem ra là nội thị đã nói cho hắn nghe về điều kiện xin hàng của người Hồ rồi, thế nên Tiểu Hoàng Đế mới sốt ruột như vậy.

Vương Tiêm dỗ dành: "Bệ hạ đừng vội, chỉ cần đợi Lý Thiện áp giải Thác Bạt Thông trở về là sẽ có thôi."

Tiểu Hoàng Đế: "Mau mau hạ lệnh đi!"

Nội thị mang thánh chỉ đến Lý phủ, không bao lâu sau, liền mặt mày xám xịt mà quay về bẩm báo: "Hồi, hồi Hoàng Thượng, An Bắc Hầu không chịu đi."

Vương Tiêm nhíu mày, Tiểu Hoàng Đế hỏi: "Sao hắn lại không chịu đi?"

Nội thị lau mồ hôi, nói: "An Bắc Hầu nói là “Hai ngày nữa là ta phải đon dâu rồi. Thê tử lần trước đã bị Tạ gia gả đi rồi, nếu lần này ta không ở Lạc Dương, sợ là Tạ gia sẽ lại đổi ý mất”."

Chuyện Tạ gia vội vàng gả nữ nhi lần trước, trên dưới thành Lạc Dương đều biết cả. Lý Thiện có lo lắng như vậy thì Vương Tiêm cũng không hề bất ngờ. Nếu chuyện này mà lại xảy ra thì mặt mũi Lý Thiện biết để vào đâu.

Nội thị: "Ngài ấy còn nói là “Huống chi cũng không phải biên cảnh xảy ra chuyện lớn, ta sao có thể bỏ tân nương mới vào cửa để đi áp tải một người Hồ được...”."

Lý Thiện cuồng vọng như vậy, thế nhưng Vương Tiêm lại không hề tức giận, chỉ nói: "Chỉ là một tên vũ phu mà thôi!"

Mấy tháng nay, cho dù ngày thành thân sắp đến thì Lý Thiện cũng không hề thu lại tính tình, mà ngược lại, còn hành sự càng thêm ngông cuồng.

Vương Tiêm và các quan lớn ở Lạc Dương đều nhìn thấy cả, nhưng bọn họ lại cố ý dung túng y. Coi đi, trong đầu y đã tràn đầy tư tưởng hưởng lạc, chẳng hề để tâm gì đến chuyện nghị hàng của người Hồ, lại còn thoái thác nhiệm vụ của triều đình nữa chứ.