Chương 4

“Mày giỏi lắm, trốn tao suốt ba năm, cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi. Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu thôi, để tao xem lần này mày còn chạy đằng nào cho thoát?”

Thấy Mục Sam vội vã bỏ đi, Bạch Băng liền cầm túi xách giúp bạn rồi lặng lẽ đi theo sau, không dám đến gần làm phiền. Ba năm đã trôi qua, vậy mà khi vừa nhìn thấy Vạn Mộ Thanh, Mục Sam vẫn không kiềm chế được nỗi hoảng sợ.

Có lẽ ngay từ đầu, cô đã đánh giá sai tình cảm của hai người họ; Mục Sam vẫn chưa thể nào quên được người kia.

Bạch Băng rất muốn an ủi bạn, nhưng cô thừa hiểu có những vết thương chỉ có thể tự mình xoa dịu. Sự thương cảm của người khác lúc này chẳng khác nào xát thêm muối vào lòng.

Điều duy nhất cô có thể làm, cũng như suốt ba năm qua, là cứ lặng lẽ ở bên cạnh Mục Sam như thế.

Ra đến cửa, Mục Sam vẫy một chiếc taxi. Cô không nói điểm đến, chỉ bảo tài xế cứ lái thẳng về phía trước.

Nhìn hàng cây ngô đồng lướt nhanh qua cửa sổ, Mục Sam bỗng đưa tay che mặt, vừa khóc vừa cười. Cô hận bản thân sao mà yếu đuối đến thế.

Ba năm trước Vạn Mộ Thanh đã đưa ra quyết định, khung cảnh trong nhà thờ ngày ấy vẫn hiện ra rõ mồn một trước mắt cô. Cái tên người khác in trên tấm thiệp cưới kia chính là lựa chọn tàn nhẫn của Vạn Mộ Thanh.

Thật nực cười, cô đã mất đến ba năm trời mà vẫn không thể nào thoát khỏi vũng lầy tăm tối này.

Trong cuộc tình đó, người đau khổ đến mức tuyệt vọng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô mà thôi. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, lăn dài trên má rồi hòa vào màn đêm đặc quánh.

Chiếc taxi cứ thế đưa cô đi lòng vòng khắp thành phố. Khi về đến nhà đã là 1 giờ đêm. Bước xuống xe, cô mới chợt nhớ ra lúc vội vã chạy đi mình chẳng mang theo gì cả, ngay đến tiền taxi cũng không có mà trả.

Mục Sam vốn tưởng mình sẽ phải "mặt dày" mượn điện thoại tài xế để gọi cầu cứu, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy xe của Bạch Băng từ cổng chạy vào. Bạch Băng quả đúng là cô bạn thân "điểm mười" không chê vào đâu được.

Dù bình thường cô nàng có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng hễ là chuyện của Mục Sam thì luôn chu đáo, tận tình từng chút một. Chỉ cần Mục Sam cần, cô ấy luôn là người đầu tiên có mặt.

Ba năm qua, thật may mắn khi có Bạch Băng kề cận bầu bạn, khiến Mục Sam cảm thấy ông trời vẫn còn chút nhân từ với mình. Ngoài cha mẹ ra, ít nhất cô vẫn còn một người thật lòng quan tâm đến mình.

Hiếm khi thấy Bạch Băng kiệm lời như hôm nay.

Cô nàng ném túi xách cho Mục Sam, thanh toán tiền taxi xong rồi lẳng lặng theo bạn vào nhà.

Bạch Băng biết lúc này không nên quấy rầy Mục Sam, nhưng cô thực sự không nỡ để bạn mình gặm nhấm nỗi buồn một mình. Dù không nói gì, cô cũng muốn Mục Sam biết rằng luôn có một người ở bên cạnh cô ấy. Bạch Băng không hỏi han nửa lời, rửa mặt xong liền chui vào phòng ngủ cho khách.

Mặc dù cô suýt nghẹn họng vì bao điều muốn nói không thể thốt ra, mặc dù cô chỉ muốn vác ngay cây đại đao xông thẳng đến chỗ con hồ ly Vạn Mộ Thanh chém cho ả một nhát, nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng kiềm chế được.