Ở phía đối diện, Bạch Băng vừa nghe thấy cái tên này, chiếc ly rượu trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
“Sao mà xui xẻo thế không biết? Trọng tâm phát triển của Tập đoàn Vạn Thị đâu có ở Nam Hoa, mấy bữa tiệc kiểu này thường do giám đốc chi nhánh lo liệu, sao đường đường là một Phó Tổng giám đốc tập đoàn lại đích thân xuất hiện chứ? Con hồ ly tinh này lại định giở trò gì đây? Bây giờ đưa Mục Sam về chắc vẫn kịp. Chỗ này đông người thế này, chưa chắc Vạn Mộ Thanh đã nhìn thấy Mục Sam. Mà cho dù có thấy, thời gian trôi qua lâu như vậy, biết đâu Vạn Mộ Thanh đã quên Mục Sam từ đời nào rồi.”
Để tránh rắc rối không đáng có, tốt nhất là nên chuồn trước. Bạch Băng vừa định quay đầu lại gọi bạn thì đã thấy mặt mày Mục Sam tái mét, ánh mắt thất thần dán chặt lên người Vạn Mộ Thanh đang phát biểu.
“Haizz.”
Bạch Băng thở dài bất lực: “Biết thế mình đã chẳng lôi Mục Sam tới cái bữa tiệc chết tiệt này, đúng là nghiệp chướng mà!”
Nhưng Bạch Băng còn chưa kịp đưa Mục Sam đi thì tiệc rượu đã chính thức bắt đầu.
Đứng bên cạnh Mục Sam, Triệu Diệc Thành không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, anh lịch thiệp đưa tay ra mời Mục Sam. Đầu óc Mục Sam lúc này hoàn toàn trống rỗng, hóa ra cô vẫn còn yếu đuối đến thế.
Mục Sam khẽ cười chua chát, lý trí vốn định rời đi ngay, nhưng khi nhìn bàn tay Triệu Diệc Thành đưa ra, cô lại không có cách nào từ chối. Giờ phút này, Triệu Diệc Thành giống như chiếc phao cứu sinh duy nhất của Mục Sam; dù biết là vô ích, cô vẫn tham lam muốn bấu víu vào chút hy vọng mong manh ấy.
Máu trong người cô như đông cứng lại. Chuyện cũ tựa như những đợt sóng dữ dội từ biển cả, lớp này đến lớp khác vỗ ập tới, nhấn chìm cô trong cảm giác ngạt thở sắp chết đuối.
Đầu óc tê liệt, bất kể ai đưa tay ra lúc này, cô cũng sẽ đi theo. Lòng cô tự nhủ, chỉ cần không phải ở bên Vạn Mộ Thanh thì mọi chuyện đều tốt, là ai cũng không quan trọng.
Vì đang khiêu vũ, Triệu Diệc Thành có dịp đến gần Mục Sam hơn để quan sát. Anh giật mình nhận ra sắc mặt cô thực sự rất tệ. Anh nhớ rõ ràng vừa rồi Mục Sam vẫn còn rất bình thường. Anh ghé sát tai Mục Sam, ân cần hỏi nhỏ:
“Cô không thoải mái à? Sắc mặt cô tái nhợt rồi. Nếu cần, tôi có thể đưa cô về trước.”
“Có thể là vừa rồi tôi uống hơi nhanh nên hơi choáng váng. Thật xin lỗi, tối nay tôi không thể cùng Triệu tiên sinh khiêu vũ.” Mục Sam nói xong, không đợi anh ta kịp phản ứng đã vội vã rời khỏi khách sạn, quên cả cầm theo túi xách.
Về phần Vạn Mộ Thanh, phát biểu xong liền quay trở lại tầng hai. Từ trên cao, ánh mắt cô ta đổ dồn về phía sàn nhảy, không ngừng dõi theo bóng hình ai đó đang nhẹ nhàng khiêu vũ.
Cô ta nhìn chằm chằm cảnh người đàn ông kia cúi đầu thì thầm với ai đó, trông vô cùng thân mật. Gương mặt Vạn Mộ Thanh vẫn lạnh băng không chút biểu cảm, nhưng những khớp ngón tay đang siết chặt ly rượu vang đỏ đã trở nên trắng bệch, tựa như muốn bóp nát chiếc ly trong tay ngay tức khắc.