Chương 38

Cô lập tức nhoẻn cười sáng rỡ: “Cảm ơn chú nhiều nha!”

Lúc này, trợ lý Ngô xách theo một đống túi lớn túi nhỏ bước tới. Chờ mãi mà chẳng ai đoái hoài, anh đành phải mở miệng: “Tứ gia, mấy thứ đồ của cô Tô nên để ở đâu ạ?”

“Ây da, đúng rồi, tí nữa là cháu quên mất mấy bảo bối này!” – Tô Khả Khả vội chạy tới nhận đồ, ôm chặt trong tay, tươi rói cảm ơn: “Cảm ơn trợ lý Ngô, mấy thứ này cháu tự sắp xếp được rồi.”

Trợ lý Ngô mỉm cười: “Cô Tô không cần khách sáo.”

Đúng lúc này, ánh mắt Tô Khả Khả dừng lại trên gương mặt anh ta. Cô chăm chú nhìn vài giây, rồi cười hì hì: “Trợ lý Ngô, cháu xem tướng của chú, gần đây chú sắp có vận may tài lộc đó nha! Chúc mừng trước luôn!”

Trợ lý Ngô hơi sững người: “Ừ... mong lời cô nói thành sự thật.”

Anh ta sắp phát tài ư? Thiệt hay xạo đây trời?

Năng lực của cô bé này anh đã tận mắt chứng kiến rồi, mười phần thì chắc tám chín là thật!

Trợ lý Ngô còn đang nghĩ không biết cái “tài vận” kia sẽ đến thế nào, thì bỗng nghe Tứ gia nhà mình thản nhiên nói: “Hôm nay cậu làm khá lắm, tháng này tăng lương.”

“Cảm ơn Tứ gia, đây đều là bổn phận của tôi, ngài khách sáo quá.” – Trợ lý Ngô mặt mày vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì: "Nhanh dữ vậy trời? Quá nghiệm rồi! Cô Tô đúng là cao nhân!"

Tô Khả Khả ôm lấy bọc đồ to tướng của mình, vừa mở ra đã bày lung tung cả đống lỉnh kỉnh dưới sàn, tiếng loảng xoảng vang lên không dứt.

Tần Mặc Thâm liếc mắt, đúng lúc thấy cái mông tròn tròn của cô đang chổng lên trời. Khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Anh nhìn đồng hồ, nhướn mày đầy ngạc nhiên: “Cô bé, đến giờ ăn rồi. Thu dọn sau, chúng ta đi ăn trước.”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Không biết làm gì mà bị sặc, Tô Khả Khả quay phắt lại, khuôn mặt trắng nõn dính đầy bụi của cô lại biến thành mặt của con mèo hoa.

Tần Mặc Thâm đỡ trán, thở dài: “Thôi được, cháu đi tắm trước đi, rồi chúng ta ra ngoài ăn.”

Vốn dĩ định ở lại Hương Uyển, nên đồ đạc sinh hoạt và quần áo cho Tô Khả Khả đều chuẩn bị ở đó. Trợ lý Ngô vì còn đang phấn khích với “niềm vui tăng lương”, lập tức xung phong đi lấy đồ.

Nhưng Tô Khả Khả vội khoát tay: “Không cần đâu trợ lý Ngô, hôm nay cháu lái xe cũng mệt rồi. Cháu có mang quần áo thay đây rồi.”

Tần Mặc Thâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy mai hẵng lấy. Hôm nay cậu vất vả rồi.”

Trợ lý Ngô cảm động suýt rơi nước mắt: “Không vất vả, không vất vả chút nào!”

Tắm xong, Tô Khả Khả đã thay một bộ đồ sạch sẽ: áo phông trắng cùng váy ngắn in đầy hình thỏ trắng gặm cà rốt.

Ánh mắt Tần Mặc Thâm khẽ dừng lại trên những con thỏ nhỏ đáng yêu kia, rồi nhìn lên gương mặt sau khi tắm trắng trẻo, non mịn của cô nhóc. Không hiểu sao, khóe môi anh lại hơi run run... muốn bật cười.

“Chú ơi, sao mình còn phải ra ngoài? Không phải chú nói đi ăn cơm à?” – Tô Khả Khả tròn mắt hỏi.

“Ở đây tôi không ở thường xuyên, nên không thuê bảo mẫu.” – Tần Mặc Thâm giải thích.

Cô lập tức ngạc nhiên: “Sao nhất định phải có bảo mẫu mới được ăn? Có hai người thôi mà, chú xuống bếp nấu tạm cũng xong mà.”

Tần Mặc Thâm: “... Tôi không biết nấu ăn.”

“Cháu biết nè! Cháu nấu được nhiều món ngon lắm đó nha, trứng chim hấp, ngô nướng, khoai lang nướng, rau rừng trộn mát, nấu mì nữa. Trừ món xào ra thì cái gì con cũng làm được hết!” – cô hăng hái khoe.