“... Nhìn ra rồi, cô cũng là người thôn Đào Hoa. Cuối thôn tôi quen nhiều người lắm, cô là ở đầu thôn đúng không?”
“... Cô tên gì?”
Mấy câu “tự nói tự nghe” của Tô Khả Khả khiến cả căn phòng da gà nổi khắp người.
Rõ ràng là trong phòng này còn có thứ khác mò vào.
Tô Khả Khả bỗng quay sang hỏi Trần Ngọc Tuệ: “Nó nói nó tên là Tạ Huệ, mọi người có biết không?”
“Con gái út nhà lão Tạ, Tạ Huệ!” – Trần Ngọc Tuệ bật thốt ra.
Bà Chu vừa mới lấy lại được chút tinh thần, nghe cái tên này liền suýt ngã lăn ra xỉu tiếp.
Con gái nhà họ Tạ, Tạ Huệ, tháng trước cãi vã với gia đình, trong lúc nghĩ quẩn đã nhảy sông tự vẫn. Dòng sông ấy chảy xuyên suốt cả thôn Đào Hoa.
Thi thể Tạ Huệ được phát hiện ở cuối thôn, phía hạ lưu. Lúc vớt lên, xác đã trắng bệch, khiến bọn trẻ con chơi gần đó bị dọa khóc thét.
Từ hôm ấy, trẻ con chẳng còn dám bén mảng đến mép nước nữa.
Người lớn cũng thường dặn nhau: “Sông có người chết, chẳng sạch sẽ gì đâu.”
Mà nay xem ra, đúng là... không sạch sẽ thật.
Biết đứa cháu cưng của mình suýt mất mạng vì “người quen”, lửa giận của bà Chu lập tức át cả nỗi sợ hãi.
“Con hồ ly tinh này! Vì sao lại hại Soái Soái nhà tao? Nó lúc nào gặp mày cũng gọi một tiếng chị Huệ Huệ, vậy mà mày lại muốn hại chết nó? Mày sao độc ác thế hả?” – bà Chu giận dữ mắng vào lá bùa đang run lên bần bật.
Thủy quỷ oan ức, vội vã quay sang Tô Khả Khả thanh minh: “Tôi không hại Soái Soái! Nó vốn vận thế quá yếu, bị dọa một cái là tự bay mất hồn thôi.”
“Nhưng vừa nãy cô lại cướp thân xác của nó.” – Tô Khả Khả vạch trần thẳng thừng.
Nữ quỷ khựng lại một chút, giải thích: “Tôi chỉ muốn mượn thân thể của Soái Soái, để nói với ba mẹ vài lời thôi...”
Tô Khả Khả bĩu môi: “Cô nghĩ tôi sẽ tin mấy lời ma quái đó chắc?”
Nữ quỷ: ...
“Bây giờ chết rồi, không thể đầu thai, suốt ngày phải ngâm mình trong dòng nước lạnh buốt, hối hận lắm rồi đúng không?”
Tô Khả Khả hừ một tiếng: “Tôi ghét nhất loại người nghĩ quẩn rồi đi tự sát. Mạng sống là thứ quý giá nhất trên đời, mỗi người chỉ có một lần, cô đã không biết trân trọng thì bị cấm đầu thai cũng đáng đời thôi.”
Thấy trong phòng ai nấy đều đang nhìn mình, ngay cả ông chú cũng vậy, Tô Khả Khả bèn giải thích: “Những kẻ tự sát thì không được phép đầu thai. Bởi vì họ không chịu trách nhiệm với chính mạng sống của mình, coi thường sự sống. Trừ khi...”
Cô nhìn chằm chằm vào nữ quỷ, giọng nghiêm lại: “Trừ khi trong khoảng thời gian nhất định họ tìm được một kẻ thế mạng. Nếu không thì chỉ có thể lang thang làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể đầu thai, cho đến khi hồn phách yếu dần, tan biến trong trời đất.”
Trong số những kẻ tự sát, thủy quỷ là loại dễ tìm thế thân nhất.
Chỉ cần kéo một người xuống nước, bám chặt không buông, thì mười người có đến tám chín sẽ bị dìm chết tươi.
Trần Ngọc Tuệ và bà Chu nghe mà mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng.
Nếu chẳng phải người lớn trong làng đã dặn dò lũ trẻ đừng ra sông chơi dạo này, thì e là con thủy quỷ này đã sớm tìm được thế mạng rồi.
“Tôi chưa từng hại người!” – Tạ Huệ vội vàng cất tiếng, giọng mang theo vài phần sốt ruột.
Tô Khả Khả chỉ vào lá bùa dán trên người nó: “Nếu cô từng gϊếŧ người, thì dán trên người cô đâu phải tấm bùa trấn quỷ này, mà là Ngũ Lôi Phù – dán phát là tan xác ngay lập tức rồi.”