Trợ lý Ngô phía sau thì hệt như không khí, chở theo đống túi đồ to nhỏ, mặt vô cảm: "... ha ha."
Lúc đầu, Tô Khả Khả với chú phối hợp còn khá ăn ý. Nhưng càng đi lâu càng lộ bất tiện.
Ngồi trên thanh ngang, cơ thể cô dễ dàng trượt từ trước ra sau, cộng thêm lúc anh đạp xe vốn đã cúi người, thế là cả hai vô tình dính chặt vào nhau.
Đôi chân dài của anh chặn hết lối, nhìn từ xa chỉ thấy cái đầu nhỏ của cô ló ra, trông chẳng khác nào một chú kangaroo to tướng đang “giấu” bé con vào túi trước bụng.
Mà yên xe thì lại nhọn, phần mũi cứ chọc vào người Tô Khả Khả, khiến cô phải nhích sang một bên cho đỡ khó chịu, dán sát cả vào đùi anh.
Tần Mặc Thâm khẽ nhíu mày.
“Cô bé, ngồi dịch lên phía trước.”
Giọng anh trầm thấp từ đỉnh đầu cô vang xuống.
Tô Khả Khả vội vàng dạ một tiếng, hai tay ôm chặt phần trống của ghi-đông, cái mông nhỏ thì từng chút từng chút trượt tới, dáng vẻ chẳng khác gì... một con sâu nhỏ đang bò.
“Có bị khó chịu không? Sắp tới rồi, chịu đựng chút nhé.”
Tô Khả Khả cười hì hì: “Không sao đâu chú, người cháu nhiều thịt, không sợ đâu.”
Ánh mắt Tần Mặc Thâm vô thức lướt xuống cánh tay, bắp chân trắng trẻo của cô.
Quả thật... đúng là cũng khá “có da có thịt”.
Tần Mặc Thâm đạp mạnh hơn, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi, một hơi phóng thẳng đến cuối con đường nhỏ.
Xe vừa dừng, Tô Khả Khả lập tức nhảy phốc khỏi thanh ngang, còn len lén xoa cái mông đau rát của mình.
Thật ra... tự cô chạy thì cũng chỉ mất ngần ấy thời gian thôi. Nhưng cô biết, chú là sợ cô mệt, nên mới chở cô.
Người đàn ông này tốt lắm, ngay từ lần đầu tiên gặp, cô đã nhìn ra rồi.
Nếu đặt ở thời xưa, thì gương mặt của chú chính là tướng mạo vương hầu, đại quý nhân, có thể phúc trạch cho cả dân chúng.
Chỉ là, số mệnh nào thì trách nhiệm nấy. Thời nay đã thái bình rồi, mạng chú quý như vậy, nếu không tích thêm công đức để cân bằng, e rằng sẽ... đoản mệnh.
Nhưng mà, Tô Khả Khả lại không hề thấy trên tướng số của chú có “đoản mệnh” đâu.
Bàn tay to của Tần Mặc Thâm đặt nhẹ lên gáy cô, vừa đủ lực mà đẩy đi: “Cô bé, ngẩn người cái gì thế.”
Tô Khả Khả quay ngoắt cái đầu nhỏ, cười ngọt như kẹo: “Chú, có phải chú thường làm từ thiện không ạ? Sư phụ cháu bảo, có người làm từ thiện chỉ để lấy tiếng, nhưng chú thì chắc chắn là thành tâm tích đức thật rồi. Không thì chú đã mất sớm rồi — bởi mệnh chú quý quá, nếu không đủ công đức chống đỡ thì giữ không nổi đâu.”
Tần Mặc Thâm khẽ cong môi, giọng hơi pha ý cười: “Được rồi, tiểu thần côn, lên xe.”
Anh dứt khoát nhét cô vào trong chiếc SUV.
Năm phút sau, trợ lý Ngô mồ hôi nhễ nhại mới đuổi kịp, không dám nghỉ ngơi, lập tức lôi hành lý xuống.
Xe địa hình được cất vào cốp, còn mấy cái bao to bao nhỏ của “ai đó” cũng chất hết vào cùng.
“Chú Ngô ơi, trong bọc của cháu có đồ dễ vỡ, chú nhẹ tay một chút nha.” Tô Khả Khả chu môi dặn.
Trợ lý Ngô: "Ôi trời ơi, nghe giọng ngọt xớt này, tự nhiên hết mệt luôn. Chả trách Tứ gia mặt lạnh như băng kia, hễ gặp tiểu nha đầu là mặt nở hoa ngay lập tức."
Đúng lúc đó, cảm giác được ánh mắt sau lưng quét tới, trợ lý Ngô vội đổi giọng đầy nghiêm trang, sửa lại cách xưng hô: “Cô Tô, gọi tôi là trợ lý Ngô là được rồi. Cô đã gọi Tứ gia là ‘chú’, lại gọi tôi là ‘chú’ nữa thì lộn xộn vai vế mất.”