Chương 19

Tô Khả Khả ngước gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng long lanh: “Chú, chú tốt quá đi! Thật sự là người tốt nhất mà cháu từng gặp luôn ấy!”

Trợ lý Ngô dựng thẳng lỗ tai nghe xong thì trong lòng cười “hahaha”: Tốt tính á? Tiểu bảo bối, chắc chúng ta không phải đang nói cùng một người đâu ha.

Tần Mặc Thâm nhìn gương mặt tròn xoe của cô, giọng trầm thấp nhắc nhở: “Đừng nhìn tôi, nhìn đường. Cẩn thận ngã.”

“Chú yên tâm đi, con đường này cháu đi từ bé tới lớn rồi, nhắm mắt cũng đi xuống được. Ngược lại là chú, nhất định phải nắm tay cháu cho chặt, có cháu bảo vệ thì chú sẽ không bị vấp đâu.”

Trợ lý Ngô: "Ui chao, nghe mà muốn tan chảy luôn!"

Anh lén liếc sang Tứ gia nhà mình, chỉ thấy ông chủ vẫn nghiêm mặt nhìn thẳng phía trước, nhưng khóe môi kia rõ ràng cong cong, đến mức không thể nào giấu nổi.

Vừa xuống đến chân núi, Tô Khả Khả đã nhìn thấy hai chiếc xe địa hình dựng sẵn.

Một đỏ một đen, dáng dấp cực ngầu, vừa nhìn đã thấy rất hợp với khí chất của “chú nhỏ” nhà cô.

Tô Khả Khả hớn hở chạy vòng quanh chiếc xe: “Chú ơi, xe đạp này đẹp quá! Trước đây cháu cũng muốn mua một chiếc, nhưng mà nhà nghèo, sư phụ là lão nghèo kiết xác, cháu thì nghèo kiết xác phiên bản mini.”

Thật ra “nghèo mini” cũng đỡ hơn “nghèo kiết xác” một chút, ít ra trong tay còn có chút tiền lẻ. Nhưng sư phụ thì dành dụm từng xu, nhất quyết không cho cháu tiêu xài linh tinh. Ngoài mấy bộ quần áo tử tế ra, cuộc sống của hai người bọn cháu thật sự nghèo tới mức khiến người nghe rơi nước mắt, người thấy đau lòng.

Tần Mặc Thâm đưa tay ném cái tay nải cho trợ lý Ngô, rồi chìa tay về phía cô: “Lại đây, cô bé.”

Tô Khả Khả ngẩn ngơ chìa bàn tay nhỏ xíu cho anh.

Chỉ thấy Tần Mặc Thâm một tay nhấc bổng cô lên, đặt ngay ngắn trên yên sau, rồi bản thân anh cũng sải chân ngồi lên trước.

“Cô bé, bám cho chắc.”

“Cháu bám vào đâu hả chú? Yên của chú cao quá, cháu đâu với không tới eo chú.”

Tần Mặc Thâm đang định đạp xe, nghe xong liền ngoái đầu nhìn.

Tô Khả Khả ngồi ngay ngắn thì thôi, nhưng vừa khom người là tầm mắt sẽ rơi đúng vào... thắt lưng và hông anh.

Mặc dù chiếc xe này đã được cải tiến thêm ghế phụ, nhưng bản chất nó vẫn là xe địa hình. Thêm vào đó, Tần Mặc Thâm vốn cao lớn, yên xe điều chỉnh vừa khít dáng anh. Vậy nên, với góc nhìn của Tô Khả Khả, chẳng phải vừa hay rơi đúng chỗ “nhạy cảm” kia sao.

Thật ra, nếu cố gắng với tay thì cô bé vẫn chạm tới eo anh, chỉ có điều giữ tư thế đó lâu thì chẳng thoải mái gì.

Chân mày Tần Mặc Thâm lập tức nhíu chặt, trong mắt thoáng qua vẻ lúng túng, vội vàng nhảy xuống xe.

Trợ lý Ngô đứng bên cạnh khụ một tiếng: “Là lỗi của tôi, tôi cứ nghĩ chỗ ngồi sau chỉ dùng để chở đồ thôi...”

Ai mà ngờ ngài lại tính chở cả... người sống sờ sờ thế này cơ chứ.

“Chú, hay là thôi đi, thật ra cháu chạy bộ rất nhanh, tuyệt đối không thua kém xe đạp đâu.” Tô Khả Khả nghiêm túc đề xuất.

Tần Mặc Thâm nhìn cô, không nói gì.

Rồi anh lẳng lặng mở khóa chốt yên, cúi xuống điều chỉnh lại độ cao.

Thấy anh hạ yên xuống gần như chạm đất, trợ lý Ngô không nhịn được nhắc: “Tứ gia, thấp thế này thì lúc đạp xe ngài không duỗi thẳng chân được, sẽ khó chịu lắm.”

“Chú!”

Tô Khả Khả bỗng nhiên reo lên, hai mắt sáng rực: “Cháu nghĩ ra rồi! Hay để cháu lái xe, chở chú nhé? Độ cao này hợp với cháu luôn!”