Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chú Ơi, Số Chú Thiếu Em

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người phụ nữ nghe xong liền đáp: “Các cậu chắc là đến tìm Tô đại sư rồi phải không? Đi đường bên phải ấy. Nhưng xe các cậu to thế này không vào nổi đâu, đường hẹp lắm, lại sợ cán hỏng hoa màu.”

“Vâng, cảm ơn chị. Xe bọn tôi sẽ không chạy vào đâu, chị cứ yên tâm.”

Trợ lý Ngô nhanh chóng mở cốp, lấy ra hai chiếc xe địa hình đã chuẩn bị sẵn, lau sạch sẽ một lượt.

Tần Mặc Thâm sau đó bước xuống.

Trong nháy mắt, Tần Mặc Thâm mặc bộ đồ thể thao đen thấp-key nhưng xa xỉ lập tức trở thành tâm điểm. Đường sọc trắng dọc theo quần thể thao bị đôi chân dài của anh kéo thẳng tắp, khiến cả vóc dáng lộ rõ khí thế “sừng sững như vách núi”.

Anh đeo kính râm màu trà, che bớt đi tia sắc bén trong mắt. Tóc trước trán bị gió thổi tung vài sợi, khiến gương mặt vốn anh tuấn nhưng nghiêm nghị cũng nhuốm thêm chút ôn hòa.

“Tứi gia, phía trước đường gập ghềnh, ngài cẩn thận một chút.”

Trợ lý Ngô không bao giờ nghi ngờ quyết định của ông chủ, nhưng nhắc nhở vài câu thì vẫn phải có.

“Ừ, đi thôi.”

Tần Mặc Thâm sải bước dài, trực tiếp ngồi vắt ngang lên yên chiếc xe địa hình đã được chỉnh cao đặc biệt, một chân đạp chắc trên bàn đạp, một chân duỗi thẳng, mũi giày khẽ chạm đất.

Đôi chân ấy... dài thẳng tắp, tỉ lệ đẹp đến mức muốn nghẹt thở. Dù bị che kín bởi chiếc quần thể thao đen, vẫn toát ra thứ cảm giác ẩn chứa sức mạnh khủng khϊếp.

Quả nhiên, chỉ cần anh hơi đạp một cái, chiếc xe liền lao vυ"t đi như gió. Thân thể anh khẽ hạ xuống, cả người thoáng chốc giống như một con báo đen đang rình mồi, tràn đầy khí thế, mà lại cực kỳ gợi cảm.

Trợ lý Ngô bên cạnh liếc nhìn đôi chân dài lực lưỡng của ông chủ, trong lòng lập tức nghẹn một cục.

Anh cao một mét bảy tám – chuẩn đàn ông tiêu chuẩn, vậy mà đứng cạnh Tứ gia lại bị dìm cho thành... lùn một mẩu.

Tự tôn đàn ông bị tổn thương nặng nề, nước mắt rơi trong lòng, không biết kêu ai. Đã thua về chiều cao và độ dài đôi chân, anh chẳng dám lề mề thêm, cắn răng đạp điên cuồng, liều mạng đuổi theo bóng dáng Tần Mặc Thâm ở phía trước.

Sáng sớm, khi Tô Khả Khả tỉnh dậy thì sư phụ đã không còn trong nhà nữa. Để lại một mẩu giấy, đi mà chẳng buồn quay đầu, phong cách ngông nghênh khỏi bàn.

Trên giấy viết: “Đồ đệ à, sáng nay sư phụ gieo quẻ, nói có quý nhân tới cửa, con nhớ tiếp đón cho tử tế. Việc tìm báu vật càng sớm càng tốt, nên ta đi trước. Con thì ngoan ngoãn đọc sách đi, đợi ta về kiểm tra. Mà nếu dám lười biếng, ta lấy đế giày đánh mông đó!”

Tô Khả Khả cong cong khóe môi, thì thào: “Lần nào cũng dọa câu này, rõ ràng chẳng nỡ đánh con mà.”

Ánh mắt cô khẽ lóe sáng khi thấy một bọc lớn nằm gọn trong góc tường, được gói ghém bằng chiếc khăn trải bàn cũ. Cô nhanh chóng nhào tới, mở ra xem thử...

Bên trong gói hành lý là mấy quyển sách phong thủy còn đọc dở, một thanh kiếm gỗ đào, một xâu ngũ đế tiền, cả một chồng giấy vàng đã cũ kỹ, thêm mấy món tiểu vật phong thủy đã được sư phụ dùng thiên địa nguyên khí gia trì. Tóm lại, tất tần tật bảo bối trong nhà, sư phụ đều nhét hết cho cô.

Tô Khả Khả bật cười “hì hì”, lẩm bẩm một mình: "Sư phụ, người đúng là đem cả gia sản đánh gói hết cho con rồi còn gì."
« Chương TrướcChương Tiếp »