Trợ lý Ngô nghiêm túc tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng trong lòng thì mơ hồ không hiểu nổi.
Xe việt dã? Xe địa hình?
Tần tứ gia – cái người công việc bận rộn đến độ chẳng có ngày nghỉ – lẽ nào định đi... phượt tự lái?
Quá sốc!
Là trợ lý toàn năng của Tần tứ gia, anh ta vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Ngày mai ngài có lịch trình, hơn nữa buổi trưa còn phải đến bệnh viện thăm cậu cả đấy ạ.”
Kết quả, Tần Mặc Thâm dứt khoát đổi toàn bộ lịch họp buổi sáng sang ngày khác.
Còn về chuyện đi thăm Tần Tuấn Trì? – Ừm, hoàn toàn không nhắc tới.
Chỉ bằng chi tiết ấy thôi cũng đủ thấy, vị đại chất tử này trong mắt Tần tứ thúc, địa vị thấp kém đến mức nào.
Sáng hôm sau.
Một chiếc xe việt dã đen bóng, sang chảnh đến mức “sáng lòa mắt chó titan”, thẳng tiến vào trấn Đào Hoa rồi rẽ hướng về thôn Đào Hoa.
Khu vực ngoại ô Đế đô có rất nhiều trấn nhỏ. Trấn Đào Hoa vốn dĩ cũng chỉ là thôn Đào Hoa, sau này dần phát triển mới được gọi là trấn. Thế nhưng, vùng nghèo khó nhất vẫn giữ nguyên danh xưng cũ – thôn Đào Hoa.
Ban đầu đường sá còn khá rộng rãi, bằng phẳng. Nhưng càng đi sâu, đường càng hẹp, chiếc xe việt dã chiếm gần nửa lối.
Tần Mặc Thâm, vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, từ từ mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai bên đường là từng hàng cây đào, cuối tháng năm, cành cây đã đơm quả non xanh mướt. Dẫu không có sắc hồng rực rỡ như mùa hoa đầu xuân, nhưng một vùng xanh ngút mắt thế này cũng khiến cảnh sắc không tệ chút nào.
Đi thêm một đoạn, ven đường bắt đầu lác đác mấy căn nhà hai tầng nhỏ, rồi càng lúc càng nhiều.
Một dãy nhà ngói đỏ, tường gạch men sáng loáng, nhìn thế nào cũng chẳng kém cạnh biệt thự xa hoa trong nội thành Đế đô.
“Tứ gia, thôn Đào Hoa trông cũng không tệ lắm.” – Trợ lý Ngô thấy ông chủ đang đánh giá nơi này, bèn thuận miệng phụ họa.
Tần Mặc Thâm chỉ khẽ “Ừ” một tiếng: “Nơi đây thuộc khu phong cảnh Đào Hoa Nguyên, đương nhiên không thể quá tệ. Trong thôn đông người, cẩn thận một chút.”
Trợ lý Ngô lập tức giảm tốc độ.
Chiếc xe việt dã tiến vào thôn lập tức thu hút ánh mắt của không ít dân làng. Người ta túm năm tụm ba, chỉ trỏ bàn tán. Một đám trẻ con còn chạy lon ton theo sau xe, vừa đuổi vừa cười đùa ầm ĩ.
Trợ lý Ngô trong lòng run lên từng hồi – chiếc xe việt dã này của Tứ gia đắt muốn chết, lỡ mấy nhóc con này quẹt một vết thôi thì cũng đủ làm anh ta mất nửa cái mạng.
Chờ đến khi người thưa bớt, anh ta vội vàng đạp ga chạy nhanh hơn.
Đi sâu thêm chút nữa, đường nhựa bất ngờ kết thúc, thay bằng con đường đất. Ban đầu còn phẳng, nhưng càng vào thì càng gồ ghề, xóc nảy đến mức cả chiếc xe to kềnh càng cũng lắc lư dữ dội.
“Tứ gia, tôi rút lại lời vừa nói...” – Trợ lý Ngô bất đắc dĩ than thở.
Không chỉ đường biến thành đường đất, mà nhà cửa hai bên cũng tụt hẳn thành mấy căn nhà cấp bốn thấp bé. Một đầu thôn một cuối thôn, khác biệt chẳng khác nào trời với vực.
Không biết nghĩ tới điều gì, Tần Mặc Thâm nhàn nhạt dặn: “Trợ lý Ngô, lát nữa cậu sắp xếp người, cho tu sửa lại con đường này.”
Trợ lý Ngô...
Một câu thôi, mấy triệu bay vèo.
Tứ gia, ngài có tiền cũng đâu cần tiêu kiểu này chứ, thật sự là quá tuỳ hứng!
Đến cuối thôn, trước mặt xuất hiện hai lối rẽ. Trợ lý Ngô không biết đi đường nào, đành hạ kính xe, ló đầu ra hỏi thăm một người nông dân: “Chị ơi, xin hỏi đi núi Đào Hoa thì rẽ hướng nào ạ?”