Lúc Tô Khả Khả về đến nơi đã khuya. Cô rón rén đẩy cửa, mới đi được vài bước đã nghe giọng ông lão sang sảng vọng ra từ trong buồng: “Về rồi à.”
“Sư phụ, người còn chưa ngủ ạ?” Tô Khả Khả kéo dây đèn, ánh sáng vàng yếu ớt hắt lên căn nhà xập xệ.
Nội thất đơn sơ, rương gỗ, ghế dài, một cái bàn to.
Trên bàn chồng chất cả đống sách, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ. Khoảng trống ấy đặt một quyển sổ tay cùng cây bút; trên tường đất treo chuỗi tiền Ngũ Đế, một cái nón rơm, mấy cái la bàn thì vứt lăn lóc ở góc nhà.
Ông lão khoác áo đi ra, đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân: “Ừ, không thiếu tay thiếu chân. Chứ mà còn chưa thấy về, lão đây đã chuẩn bị đi thu xác cho con rồi đấy.”
Tô Khả Khả hì hì cười: “Sư phụ quên rồi à, người từng bói cho con sống thọ trăm tuổi cơ mà!”
“À đúng rồi, lần này con không chỉ trừ được con quỷ xinh đẹp đó, mà còn nhận được một vụ làm ăn lớn nữa nha!”
Cô hăng hái kể cho sư phụ nghe chuyện gặp “chú nhà giàu”.
Ông lão nghe xong, chỉ nhếch môi: "Tiểu đồ đệ này quả nhiên số cũng không tệ, làm ăn kiểu đó ít ra còn đỡ hiểm nguy hơn đi bắt quỷ, ông cũng an tâm phần nào."
Tô Khả Khả cười tít mắt, hệt như con chuột nhỏ vừa ăn trộm được miếng mỡ: “Sư phụ ơi, mai con phải đến chỗ chú ấy rồi, sư phụ nhớ tự lo cho mình nhé. Trong rương còn ít tiền lẻ, lúc ra chợ bày hàng sư phụ mua đồ ăn ngon một chút nha.”
Ông lão nghiêm mặt: “Vừa hay ta cũng định nói, dạo này ta phải đi xa. Vài lão cố nhân hẹn ta cùng đi tìm bảo vật.”
Tô Khả Khả “á” một tiếng, đôi mắt tròn xoe như hạt thủy tinh: “Trời ạ, với cái mệnh của sư phụ thì cho dù có đào được bảo vật cũng ôm về không nổi đâu.”
Ông lão trừng mắt: “Không phải báu vật để phát tài, mà là pháp bảo phong thủy để phòng thân. Con giờ đã ra nghề rồi, ta muốn xem có thứ nào thích hợp cho con không.”
Nghe vậy, cô nàng lập tức ôm chặt lấy cánh tay ông, nũng nịu: “Ôi, ông ơi, ông thương con nhất quả đất luôn đó!”
Ông lão nghe hai chữ “ông ơi” mà suýt nữa nhảy dựng lên: “Con nhóc thối, đã dặn bao nhiêu lần rồi, không được gọi là ‘ông’, muốn rút ngắn tuổi thọ của ta à!”
Tô Khả Khả bĩu môi, lầm bầm: “Con đâu phải cháu ruột của sư phụ, chắc cũng không sao mà...”
“Ta là sư phụ hay con là sư phụ hả?” Ông lão quát, giọng đầy tức tối, “Mạng ta vốn đã chẳng khá khẩm, dính hết cả tam bần ngũ khuyết, đừng hòng con khắc chết ta thêm lần nữa!”
Tô Khả Khả cúi đầu, thoáng chốc ủ rũ.
Cô vốn là trẻ mồ côi, được sư phụ nhặt về nuôi. Sư phụ từng nói, mệnh cô khắc người thân, khắc trưởng bối.
Mà hành nghề của họ — quan thiên tri mệnh, phong thủy âm dương, bát quái dịch lý — tất yếu sẽ tiết lộ thiên cơ. Đây là nghịch với đạo trời, nên bị trừng phạt. Cái gọi là “ngũ tệ tam khuyết” chính là sự báo ứng: làm nghề này, số mệnh chẳng bao giờ được trọn vẹn.
Ngũ tệ: "Quả phụ, quả phu, cô nhi, đơn độc, tàn khuyết. Già mà không vợ gọi là quả phu, già mà không chồng gọi là quả phụ. Trẻ mà không ba gọi là cô nhi, già mà không con gọi là đơn độc, thân thể tàn tật gọi là tàn khuyết."
Tam khuyết: "Tiền, quyền, mệnh. Cũng có thể hiểu là phúc, lộc, thọ.
Tô Khả Khả từ nhỏ đã mồ côi ba mẹ, thế là vướng vào cái “cô nhi” trong ngũ tệ.