Tô Khả Khả liếc nhìn anh, vẻ mặt có chút do dự: “Chú thực sự muốn nghe sao? Cháu nói rồi chú lại không tin đâu.”
“Cứ nói thử.”
“Trong phòng tắm của chú có con yêu quái năm trăm năm tuổi rồi — một con diễm quỷ. Con này chắc là để mắt đến chú, tính đêm nay hút dương khí của chú đó. Trước đó nó suýt hại chết khách thuê của cháu, nên người ta mới nhờ cháu ra tay trừ.
Hehe, cháu đã dán bùa và bày trận ở cửa rồi, nó giờ y như dã thú bị nhốt l*иg, chạy đâu cũng không thoát. Chỉ là... con này còn biết khống vật nữa chứ, dám dùng nước hắt ướt bùa của cháu!”
Tô Khả Khả bĩu môi, giọng tức tối: “Bình thường mấy hồn ma nhỏ sao chạm được vào đồ vật. Chỉ có loại tu vi lâu năm mới có thể điều khiển vật thể thôi. Mà mấy tờ giấy vàng vẽ bùa đó, là giấy sư phụ cháu đã dưỡng bằng thiên địa linh khí suốt mười năm, quý hiếm lắm chứ chẳng phải loại ngoài chợ đâu...”
Tần Mặc Thâm nghe cô nhóc líu lo, chỉ cảm thấy... càng nghe càng hoang đường. Phòng tắm, diễm quỷ, giấy vàng, linh khí trời đất...
“Chú, cháu hoàn thành nhiệm vụ rồi. Với lại đã hứa với Đại thiếu gia sẽ làm chú vui vẻ, nên bây giờ cháu bắt đầu nhé.”
Anh mặt mày căng cứng, khẽ gật đầu một cái. Trong lòng thầm nghĩ, cái “làm vui vẻ” trong miệng cô bé chắc chắn không phải là cái anh nghĩ...
Tô Khả Khả hắng giọng, rồi cặp môi hồng chúm chím mở ra: “Có một con quạ khát nước, thấy trong chai còn nửa chai nước. Nó bèn nghĩ ra cách bỏ đá cuội vào. Ai dè... viên đá đầu tiên mắc kẹt ngay miệng chai. Chú đoán xem sau đó sao không? Ha ha ha...”
Tô Khả Khả tự mình cười đến mức sặc sụa, cười y như con ngốc. Thấy anh không nhúc nhích, tiếng cười của cô đột ngột dừng lại: “Chú không buồn cười sao? Vậy để cháu đổi cái khác.”
“Trên vách đá có một chú chuột con, giang đôi chân trước ngắn ngủn, hết lần này tới lần khác nhảy xuống, tập bay. Bên cạnh, mẹ dơi lo sốt vó nhìn nó ngã đầu sứt trán, khẽ thì thào: ‘Ông nó à, có nên nói cho nó biết không... nó đâu phải con ruột nhà mình?’ Ha ha ha...”
Tô Khả Khả cười cong cả lưng, hai lúm đồng tiền trên má cũng run run theo nhịp cười.
Tần Mặc Thâm nhìn cô bé trước mắt, biểu cảm... khó mà diễn tả thành lời.
“Chú, sao chú không cười vậy?” – Tô Khả Khả ngưng cười, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào anh.
Thật sự không buồn cười sao? Đây rõ ràng là mẩu chuyện cười mà sư phụ cô đánh giá là “đỉnh” nhất rồi cơ mà.
Sư phụ từng nói, người làm nghề này coi trọng nhất là nhân quả. Đã hứa chuyện gì thì nhất định phải làm, không thì sẽ vướng nợ nhân quả. Mà nợ nhiều rồi, sẽ thành nghiệp chướng, cản trở con đường tu hành.
Tần Mặc Thâm trầm mặc một lúc, ánh mắt thâm trầm khóa chặt cô, rồi thở dài một hơi: “Thử kể thêm một chuyện cười nữa xem.”
Tô Khả Khả vò đầu, thật sự chẳng còn nghĩ ra cái nào hay ho, đành kể đại một chuyện cười dở.
Ban đầu cô cũng chẳng kỳ vọng gì, ai ngờ... người đàn ông trước mặt vậy mà lại cười!
Anh cố gắng nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười gượng gạo, cứng ngắc đến mức trông còn giống đang đau bụng hơn là vui vẻ. Sau đó anh còn “ha ha ha” mấy tiếng, nghe qua cực kỳ gượng ép.
Tô Khả Khả chợt ngộ ra một chân lý.
Thảo nào chú nhỏ không thích cười — hóa ra, bởi vì khi anh cười trông còn khó coi hơn lúc không cười!
“Chú, vậy cái này tính là cười hả?” – cô cố giấu vẻ thương hại trong mắt, nghiêm túc hỏi.