"Tôi nghi ngờ chồng tôi không phải là người." Năm 1983, dưới gốc hòe già ở đầu làng, Khương Hồng Quả vừa nói xong câu ấy với chú cảnh sát về làng khảo sát thì cây hòe liền bị sét đánh trúng. Cô sợ đến …
"Tôi nghi ngờ chồng tôi không phải là người."
Năm 1983, dưới gốc hòe già ở đầu làng, Khương Hồng Quả vừa nói xong câu ấy với chú cảnh sát về làng khảo sát thì cây hòe liền bị sét đánh trúng. Cô sợ đến mức vội vàng chạy về nhà, không dám hé răng nói chồng mình không phải là người nữa.
Năm 1983, Cố Xương Tông vác cuốc đi làm về. Trên bờ ruộng, anh cảnh sát về làng khảo sát nhìn người thanh niên với cơ bắp rắn rỏi, trêu chọc: "Xương Tông, vợ cậu bảo cậu không phải là người, rốt cuộc là phương diện nào không giống người thế?"
Cố Xương Tông cười cười: "Chắc là do buổi tối tôi hơi quá đáng."
Chẳng mấy chốc, các thím trong làng đã trêu ghẹo: "Hồng Quả, ai cũng biết chồng cô giỏi rồi, đừng có mà đắc ý khoe khoang nữa."
Năm 1983, người chồng trí thức lạnh nhạt, đã ly thân một năm của Khương Hồng Quả, đêm nào cũng nhiệt tình vào phòng cô. Khương Hồng Quả đánh không lại, cắn cũng không lay chuyển. Một thời gian sau, cô đâm lao phải theo lao, hỏi: "Cố Xương Tông, rốt cuộc anh có phải là người không vậy?"
Cố Xương Tông biết nói sao đây: "Là người, tất nhiên là người rồi."
Góc nhìn nhân vật chính: Khương Hồng Quả, Cố Xương Tông.
Tóm tắt trong một câu: Nhật ký thuần hóa chồng những năm tám mươi.
Truyện khá là li kỳ nha...