Chương 7

Nhưng họ không phải đến để ngăn cản hay bảo vệ nàng mà lại quay sang vây công Trảm Thu cùng Trâm Đông. Đường Gia Ngọc trợn tròn mắt, nghi ngờ bản thân đang mơ. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Xuân, Hạ, Thu, Đông đều biết võ? Ngay cả Khương di mẫu cũng biết võ?

Trảm Thu võ nghệ cao cường, một mình cầm chân được nhiều người, hô lớn về phía Đường Gia Ngọc: “Tiểu thư, mau chạy!”

“Đừng tin bất kỳ ai! Lập tức rời thành tìm thiếu chủ!”

Khương Thiền cũng gấp giọng hét lên: “Tiểu thư, đừng nghe nó!”

“Người là công chúa đương triều, căn bản không phải nữ nhi nhà thương nhân! Bọn chúng là tai mắt do Lý Kế Kham phái đến, bao năm qua vẫn giám sát người, muốn lợi dụng người mưu đồ đại sự.”

“Chỉ có biểu lang quân mới thật lòng đối tốt với người!”

Trảm Thu bừng tỉnh, giận dữ quát: “Thì ra các ngươi phản bội, đã đầu quân cho Ngụy Thành Quân!”

Đường Gia Ngọc bị hai bên giằng co, loạng choạng lùi mấy bước, đầu óc ong đặc. Trảm Thu không hề phản bác lời Khương di mẫu… vậy nàng thật sự là công chúa?

Công chúa là con gái thiên tử, ở tận Trường An. Nhưng nàng họ Đường, tên Gia Ngọ,; phụ thân là Đường Quảng Thành, một thương nhân nhân nghĩa. Mẫu thân là Khương Lan, con gái thầy đồ, từ nhỏ đã đính ước với phụ thân, vượt ngàn dặm gả đến Tịnh Châu rồi mất vì bệnh khi nàng ba tuổi. Trong phủ còn lưu di vật của mẫu thân, còn có đồ chơi thuở nhỏ… chẳng lẽ tất thảy đều là giả?

Vậy trong mười bảy năm qua, những điều nàng thấy, người nàng gặp rốt cuộc có bao nhiêu là thật?

Đường Gia Ngọc nhìn quanh khuê phòng ấm áp tinh tế của mình, bỗng lạnh sống lưng. Nàng lập tức quay đầu bỏ chạy. Khương di mẫu muốn bắt nàng, Trảm Thu cũng không thể tin. Cha con Lý Chiêu Kích và Lý Kế Kham đều là một giuộc, tuyệt đối không thể tìm đến.

Đúng rồi con chim sẻ mà Vương Dung gửi đến!

Nhà họ Vương mang huyết mạch hoàng thất, dù nàng có phải công chúa hay không, vẫn có thể nhờ họ cứu mạng.

Giữa cơn hỗn loạn, Đường Gia Ngọc ôm l*иg chim, dựa vào sự quen thuộc địa hình mà luồn qua các hành lang chằng chịt. Vừa chạy, nàng tháo dây buộc tóc, cắn rách đầu ngón tay, viết chữ “cứu”, buộc vào chân chim rồi mở l*иg thả nó. Con sẻ từ thảo nguyên vỗ cánh bay vào màn tuyết mịt mờ, nàng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé xa dần, chỉ biết âm thầm cầu nguyện.

Nàng không biết chim sẻ có thể tìm đường về hay không nhưng chỉ mong trời cao phù hộ để nó bay đến tay Vương Dung. Đáng tiếc, trời cao hình như chẳng nghe thấy. Vừa dứt ý niệm, Đường Gia Ngọc quay người đã đâm sầm vào một bức tường thịt rắn chắc, lạnh băng.