Nàng chỉ nghĩ đó là chuyện phiếm như trong các thoại bản về tranh đấu giữa chính thất và thứ thϊếp, chẳng mảy may để tâm. Nhưng khi lời vừa dứt, sắc mặt bốn nha hoàn Xuân, Hạ, Thu, Đông đều biến đổi rõ rệt.
Đường Gia Ngọc thoáng nghi hoặc, liếc nhìn từng người: “Các ngươi sợ gì chứ? Dù là nhà họ Lý hay họ Ngụy, cũng đâu phải chủ nhân của các ngươi.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, nặng nề.
Nàng quay đầu lại, thấy Khương di mẫu, Khương Thiền bước vào, lại theo thói quen mỉm cười: “Khương di mẫu, sao người lại đến đây?”
Khương Thiền là nha hoàn hồi môn của mẫu thân nàng - Khương thị. Sau khi Khương thị qua đời, Khương Thiền vẫn ở lại Đường phủ để chăm sóc Đường Gia Ngọc, vì thế lỡ dở cả đời, đến nay vẫn cô độc, không lang quân không nhi tử.
Đường Gia Ngọc đã chẳng còn nhớ rõ dung nhan mẫu thân, ký ức từ thuở bé đến lớn đều là hình bóng Khương Thiền chăm nom.
Tuy Khương Thiền luôn nghiêm nghị, chưa từng tỏ ra thân thiết, lại cư xử cứng nhắc nhưng Đường Gia Ngọc vẫn ghi khắc ân tình, chưa bao giờ xem Khương Thiền như nô tỳ, vẫn kính cẩn gọi một tiếng “Khương di mẫu.”
Trong phủ, quyền quản gia đều do Khương Thiền nắm giữ, nói Khương Thiền được hưởng đãi ngộ như một vị phu nhân hậu viện cũng chẳng hề quá lời.
Khương Thiền không đáp lại nụ cười của nàng, chỉ lạnh lùng nói: “Trong nha thành đã loạn cả rồi, Tịnh Châu không còn yên ổn nữa.”
“Tiểu thư mau theo ta đi lánh nạn.”
Giọng bà cứng rắn, chẳng giống quan tâm mà như hạ lệnh. Đường Gia Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã bị bà kéo tay lôi đi.
Nàng nhíu mày, vội nói: “Khoan đã, đồ đạc của ta vẫn chưa thu xếp!”
Mấy nha hoàn khác như trút được gánh nặng. Trảm Thu đuổi theo, vừa giúp nàng khoác áo choàng vừa nói: “Tiểu thư yên tâm, y phục cùng đồ quý giá nô tỳ sẽ mang đến.”
Lời chưa dứt, Trảm Thu đã ngửi thấy mùi khác thường. Nàng ta cúi mắt, trông thấy trên tay áo Khương Thiền loang một vết máu sẫm. Trảm Thu sững người, ngẩng đầu lên thì vừa lúc chạm phải ánh mắt bà ta. Cả hai không chút do dự đồng thời ra tay. Đường Gia Ngọc chỉ kịp chớp mắt, trước mặt đã loé lên một ánh sáng trắng.
Trảm Thu không biết từ đâu rút ra một thanh đoản đao, đâm thẳng vào cổ tay Khương Thiền. Bà ta buộc phải buông tay nhưng lập tức quát lớn. Đám gia đinh phía sau đồng loạt rút vũ khí, xông về phía Đường Gia Ngọc.
Nàng còn chưa hết kinh ngạc vì Trảm Thu biết võ thì lại hãi hùng hơn khi thấy Chẩm Xuân và Chiết Hạ cũng nhập trận.