Chương 44

Khoảnh khắc mà bao anh hùng mơ ước, hắn lại nói: “Ta đã già rồi, con trai ta mới là kỳ tài.”

“Tương lai Hà Đông đều trông cậy vào thiếu chủ.”

Khi ấy Lý Chiêu Kích mới ba tuổi. Lời ấy nghe như nói quá nhưng Lý Kế Kham không hề khiêm tốn, hắn thật sự tin.

Từ Vân Châu đến Hà Đông, từng bước hắn đều lấy mạng đổi lấy. Hà Đông ngày càng hùng mạnh nhưng đó là giới hạn của hắn. Còn Chiêu Kích lại khác.

Vì lời tiên đoán năm xưa, Lý Chiêu Kích lớn lên giữa ánh mắt trông đợi xen lẫn nghi hoặc. Y chịu được áp lực, không tự mãn vì thân phận, cũng chẳng ỷ lại công lao của phụ thân. Lý Kế Kham giỏi cung, Lưu Anh Dung giỏi thương, y là con họ, cung thương đều tinh thông. Ai cũng nói y thừa hưởng thiên phú nhưng chỉ Lý Kế Kham hiểu: đó là kết quả của nỗ lực hơn người.

Tính tình kiên nghị, cần mẫn tự giác, biết cùng binh sĩ chia ngọt sẻ bùi, cũng biết dùng đức thu phục nhân tâm. Những điều hắn kỳ vọng, y đều có.

Lý Kế Kham đã xây nền móng cho Hà Đông.

Nhà họ Lý tương lai là trung thần hay gian thần, anh hùng hay phản nghịch… tất cả đều nằm ở Chiêu Kích.

Hắn cẩn thận cuộn tấm lụa lại, cất vào mật thất. Ánh mắt dừng trên nửa miếng ngọc bội khắc hình rồng, khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng đóng lại cơ quan.

Phụ tử trong thiên hạ, ai chẳng thương con?

Nhưng… rốt cuộc, tiền đồ của nam nhi vẫn là quan trọng nhất.

Lý Chiêu Kích từng cho rằng chuyện này chỉ là một màn kịch lố bịch, chẳng bao lâu rồi cũng sẽ trôi qua. Khi ấy, y đã nghĩ như thế.

Tại Đường phủ.

Đường Gia Ngọc thay bộ lễ phục tay rộng, nặng nề xuống rồi chỉ huy đám nha hoàn dọn dẹp lại Thấm Ngọc viên. Y phục, trang sức, thư tịch, cổ vật… nàng gần như muốn lật tung cả đám kiến dưới đất lên để kiểm kê cho đủ.

Khi tiểu tư vào báo chủ nhân đã về, Đường Gia Ngọc đang sai người lau chùi bút, mực, giấy, nghiên. Nàng vốn nghĩ gì làm nấy, khổ nhất vẫn là đám nha hoàn. Chẩm Xuân không hiểu hôm nay nàng lại muốn bày trò gì, bèn than thở: “Tiểu thư, mấy tờ giấy vẽ này lâu lắm rồi không dùng đến. Sao hôm nay người lại nhớ tới chúng?”

Tất nhiên là vì sắp phải dùng đến rồi. Đường Gia Ngọc mỉm cười: “Ta sắp thành thân, sau này còn phải chuẩn bị đồ dùng cho phu quân nữa. Trong phòng có bao nhiêu gia sản, ta đều phải nắm cho rõ.”

“Các ngươi cứ tiếp tục phơi tranh đi, ta đi thăm phụ thân một lát.”