Chỉ là một mệnh lệnh “bắn tên.”
Sai một lần, không sai lần thứ hai.
Đường Quảng Thành không còn là phụ thân nàng, hắn ta chỉ là Bàng Thành.
Nực cười thay, hắn ta lừa nàng bao nhiêu năm, tên thật lại là Bàng Thành. Cái tên Quảng Thành chỉ là ghép từ họ và tên hắn ta mà thành.
“Ngọc quý trong tay” chính là lời dối trá lớn nhất dành cho nữ nhi. Hắn ta yêu thương nàng vô điều kiện ư? Cuối cùng cũng chỉ vì tiền đồ của nam nhi mình mà trải đường. Ngay cả việc kén rể cũng là để giao toàn bộ gia sản cho con rể. Nàng biết, chỉ cần nàng đồng ý, đó mới là câu trả lời hắn ta mong đợi. Họ đã chuẩn bị sẵn kịch bản, chỉ chờ nàng diễn theo. Kiếp trước nàng từ chối, họ không đạt mục đích nhưng nàng cũng chẳng được lợi gì.
Bàng Thành lấy cớ nữ nhi bàn hôn sự phải tránh mặt, nhốt nàng trong phủ họ Đường, khiến nàng hiếm khi được gặp người ngoài. Lần này nàng quyết không để mình rơi vào thế bị động. Không phá thì không xây được, có lẽ thành thân lại là một bước đột phá. Ít nhất khi đã thành hôn, họ Đường không thể cấm nàng ra ngoài. Đã chấp nhận kén rể, vậy nên chọn ai?
Đường Gia Ngọc chậm rãi đảo mắt: Ngụy Thành Quân đầy tự tin, Vương Dung lạnh lùng xa cách, còn có một kẻ thô kệch mặc thường phục nhưng vẫn lộ dấu vết quân nhân.
Nàng chưa bao giờ chịu uất ức bản thân. Ngoại hình, vóc dáng, cách nói chuyện, gia thế… thiếu một thôi cũng không được.
Bọn người Lý Kế Kham vội vàng kéo đến đều chẳng ra gì. Ngụy Thành Quân lại tuyệt đối không thể.
Vậy ép Vương Dung, quả dưa không ngọt ấy sao?
Không cần thiết.
Cơ nghiệp họ Vương ở Trường An, Vương Dung là biểu ca nàng. Cùng chung một con thuyền, hà tất phải làm khó nhau?
Đảo mắt một vòng, nàng thầm thất vọng. Cả Hà Đông rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không có lấy một công tử bột nàng vừa ý? Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng lướt qua một bóng dáng cao ráo, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo mà hả hê.
Lý Kế Kham xem nàng như kẻ ngốc để lừa gạt, thà bảo cháu trai đóng kịch với nàng còn hơn để nam nhi ruột chịu thiệt.
Vậy thì nàng cứ cố ý chạm vào vảy ngược của hắn ta.
Y đứng ở hàng ngoài cùng, thấy nàng đảo mắt chọn lựa, trong lòng không khỏi thất vọng. Y đang mong chờ điều gì chứ? Một nữ tử bị nuôi nhốt từ nhỏ, những gì nàng thấy, nghĩ, đều do người khác sắp đặt.
Không bị nuôi cho hư hỏng đã là may mắn, sao có thể thông minh đến mức biết lấy kế đối kế, giả ngốc để lật ngược cục diện? Vừa rồi hẳn là y nhìn nhầm. Ánh mắt cuối cùng của nàng chắc chỉ là… mê trai.