Hắn ta nhìn chiếc váy tám mảnh rộng thùng thình, đẹp thì có đẹp nhưng chạy chẳng ra gì. Cuối cùng hắn ta không nhịn được, vác nàng lên vai rồi lao đi. Đường Gia Ngọc bị xóc đến choáng váng. Hoắc Chinh men theo các ngõ nhỏ nhưng xui xẻo thay, vừa rẽ ra đã chạm mặt một binh sĩ đang đi tiểu. Cả hai đều sững lại.
Binh sĩ lập tức hét: “Bọn họ ở…”
Giọng hắn ta nghẹn lại. Máu tươi phun ra như suối, đôi mắt trợn ngược không tin nổi mình chết dưới một lưỡi dao cắt cỏ. Nhưng tiếng hét ấy đã kinh động binh lính gần đó.
Hoắc Chinh vội đổi hướng nhưng vẫn bị vây kín. Hắn ta vừa che chắn cho Đường Gia Ngọc, vừa đối phó truy binh, hai tay làm sao địch nổi bốn tay, huống chi trong tay chỉ có lưỡi dao cắt cỏ rỉ sét. Vết thương liên tiếp xuất hiện, máu tuôn không ngừng. Cuối cùng hắn ta đẩy mạnh nàng ra, gầm lên: “Qua thêm một con phố là đến cổng thành! Chạy mau! Đừng quay lại!”
Hôm nay, câu nàng nghe nhiều nhất chính là: “Chạy mau.”
Trảm Thu, Trâm Đông, giờ lại đến hắn ta. Ai cũng bảo nàng chạy.
Nước mắt Đường Gia Ngọc lã chã, mặt mũi lấm lem, chẳng còn dáng kiêu sa của tiểu thư nhà giàu. Dù sợ đến nghẹt thở, nàng vẫn không dám dừng. Chạy được một đoạn, nàng quay đầu hỏi: “Ngươi… tên gì?”
Chính nàng cũng không biết mình hỏi để làm gì.
Nàng không phải vị hôn thê thật của Lý Chiêu Kích, bản thân còn chẳng chắc giữ nổi mạng, sao có thể hứa hẹn điều gì cho người khác?
Nước mắt mờ tầm nhìn. Trong gió tuyết mịt mù, nàng trông thấy người đàn ông xa lạ ấy bị đâm liên tiếp, máu chảy thành dòng nhưng vẫn kiên cường giữ chặt đầu ngõ, tựa như một ngọn núi chắn giữa nàng và truy binh. Lưỡi dao của hắn ta đã cong vênh, gϊếŧ người vô cùng khó.
Hắn ta lau máu nơi khóe miệng, vung nắm đấm, gào lên xông vào kẻ địch: “Nhớ kỹ! Ta tên là Hoắc Chinh!”
Gió lạnh như dao, cứa rát cổ họng. Đường Gia Ngọc chẳng dám ngoảnh lại, vừa khóc vừa chạy. Nàng đã gần kiệt sức, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy tường thành nội thành. Trên cổng, ba chữ “Tuyên Hòa môn” bằng sắt vàng lấp lánh.
Tự do đã gần như chạm tay tới.
Nhưng một trận vó ngựa dồn dập vang lên phía sau. Đường Gia Ngọc quay đầu, bắt gặp gương mặt nàng sợ phải thấy nhất.
Ngụy Thành Quân ngồi trên ngựa, đáy mắt âm độc, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh: “Biểu muội, ngươi thật giỏi. Ta đã xem thường ngươi rồi. Ta vốn định cho ngươi danh phận chính thê, chẳng ngờ ngươi lại không biết điều.”