Mưu sĩ nhìn Ngụy Thành Quân, rốt cuộc vẫn không dám khuyên can. Nhưng giấc mộng thống nhất thiên hạ của hắn ta nhanh chóng va vào hiện thực phũ phàng.
Một binh sĩ hốt hoảng chạy vào báo: “Tướng quân, không ổn rồi! Hậu viện bốc cháy!”
Ngụy Thành Quân bị cắt ngang, nheo mắt hỏi: “Ở đâu?”
“Kim Lang đường!”
Sắc mặt hắn ta biến đổi ngay.
Đó chẳng phải nơi giam giữ Đường Gia Ngọc sao?
Hắn ta lập tức đứng dậy: “Điều một trăm quân Hổ Lang doanh theo ta!”
Khi đến Kim Lang đường, lửa cháy dữ dội, song thực chất chỉ có khói dày cuồn cuộn. Quan trọng nhất, ngọn lửa dường như bốc ra từ bên trong. Đường Gia Ngọc đã biến mất. Ngụy Thành Quân ra lệnh lục soát, chẳng bao lâu sau binh sĩ hô lớn: “Bẩm tướng quân, có phát hiện!”
Thi thể lính canh bị kéo ra từ góc tường. Sắc mặt Ngụy Thành Quân tối sầm. Với tính tình được nuông chiều từ nhỏ của Đường Gia Ngọc, nàng có thể gϊếŧ người sao? Đột nhiên, hắn ta chấn động.
Không ổn!
Hắn ta vội quay về Thiết Diêu đường, mở hộp mật. Lăng Vân đồ đã bị lấy mất. Ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Kẻ có thể lặng lẽ đột nhập vào phủ Tiết độ sứ, quen thuộc bố cục Thiết Diêu đường, lại biết cách mở hộp mật, ắt là nội gián.
Sáng nay hai võ tỳ của Đường phủ trốn được. Sau khi Bàng Thành thất bại, Ngụy Thành Quân thấy hắn chẳng sống nổi nữa nên không gϊếŧ. Có lẽ hai võ tỳ kia đã quay lại, nhân lúc hắn hấp hối mà tra ra vị trí Lăng Vân đồ.
Hừ, đúng là tự tìm đường chết.
Ngụy Thành Quân nghiến răng: “Đuổi theo!”
Phủ Tiết độ sứ trong đêm tối rộng lớn đến đáng sợ. Vì hắn ta tàn sát quá nhiều, cả phủ đã trống rỗng, vô tình tạo cơ hội cho Đường Gia Ngọc cùng Trảm Thu và Trâm Đông đánh lạc hướng quân truy đuổi.
Nhưng Ngụy Thành Quân không phải kẻ ngu. Binh lính nhanh chóng kéo đến từ bốn phía. Nếu kéo dài, bọn họ không thoát nổi. Trảm Thu đẩy mạnh Đường Gia Ngọc ra sau, vung đao chặn trước nguyệt môn, rõ ràng không có ý định sống sót lui về.
Trảm Thu gấp giọng: “Trâm Đông! Đưa tiểu thư đi!”
Đường Gia Ngọc chạy đến mức ho sặc sụa. Thấy Trảm Thu lấy thân cản địch, lòng nàng rối bời: “Trảm Thu…”
Xuân, Hạ, Thu, Đông theo nàng từ khi nàng bảy tuổi, bao năm tuy là nô tỳ nhưng thân thiết chẳng khác bằng hữu.
Dù tình nghĩa đó chỉ từ phía nàng, với họ, nàng vốn chỉ là nhiệm vụ. Thế nhưng, Trảm Thu và Trâm Đông đã gϊếŧ lính canh để hộ tống nàng chạy trốn, giờ lại có người không tiếc mạng ở lại chặn địch.