Toàn thân Đường Gia Ngọc nổi gai, cố giữ mình không tránh né. Bàn tay hắn trượt xuống cổ nàng, siết nhẹ như cảnh cáo: “Ngươi nên cảm tạ vì mình mang thân phận công chúa. Nếu không, ngươi đã chết cả trăm lần. Ngươi tưởng ta thực lòng thích ngươi sao? Hừ, vở kịch ở Đường phủ là nhiệm vụ chán nản nhất ta từng nhận. Nếu không phải Lý Kế Kham lệnh cho ta moi được bí mật Lăng Vân đồ từ miệng ngươi, ta đã chẳng buồn nhìn ngươi một cái.”
Hắn ta đứng dậy, từ trên cao lạnh lùng nhìn nàng: “Thành thân rồi, tốt nhất ngoan ngoãn một chút.”
Tiếng bước chân xa dần. Đường Gia Ngọc hồi lâu mới mở mắt.
Kẻ vô tội, vì ngọc mà chịu tội.
Thật may mắn… khi nàng trở thành viên ngọc khiến thiên hạ tranh đoạt.
Từng tầng mây đen tụ xuống, quả nhiên tuyết lại bắt đầu rơi.
Trời nhanh chóng tối sầm, mới đến giờ Thân mà đã đen kịt, không còn nhìn rõ bóng người. Ngụy Thành Quân phát động binh biến, huyết tẩy phủ Tiết độ sứ, phái thân binh tiếp quản nha thành, lại còn thuyết phục được Vương Dung giúp hắn ta giành lấy sự công nhận của triều đình. Bề ngoài tưởng như đại cục đã định nhưng thực ra, khó khăn chân chính mới vừa mở màn.
Một mưu sĩ lên tiếng: “Mong tướng quân bớt giận. Từ thung lũng Hô Đà đến Tịnh Châu, dù có phi ngựa nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Tính theo thời gian, e rằng ngày mai thám báo sẽ mang tin vui trở về.”
Giọng Ngụy Thành Quân vẫn đầy bất mãn: “Hy vọng là vậy. Vương Dung bên đó thế nào rồi? Tờ biểu dâng triều đình đã viết xong chưa?”
Mưu sĩ bất lực. Võ tướng phần lớn xuất thân thô hãn, dù Lý Kế Kham từng tận lực dạy dỗ đời sau thì cả Ngụy Thành Quân lẫn Lý Chiêu Kích cũng chẳng mấy đoái hoài kinh thư.
Làm sao để giải thích cho Ngụy Thành Quân hiểu rằng văn thư dâng lên triều đình phải qua nhiều tầng xét duyệt, từng câu từng chữ đều phải cân nhắc, tuyệt không thể giống như việc chém đầu người, nói một câu là xong.
Mưu sĩ đành uyển chuyển đáp: “Vương thiếu chủ đang chỉnh sửa. Mong tướng quân kiên nhẫn thêm đôi chút.”
Ngụy Thành Quân hừ một tiếng lạnh lẽo. Vì sắp trở thành Tiết độ sứ Hà Đông nên hắn ta mới cố nén giận: “Đám văn nhân các ngươi đúng là phiền phức.”
“Đợi ta cưới Đường Gia Ngọc xong, sẽ giống như nhà họ Vương, đời đời hiển hiển, thống lĩnh Hà Đông. Thiên mệnh của Đại Tề đã tận, nếu Đường Gia Ngọc giải được Lăng Vân đồ, lại có kho báu của khai quốc hoàng đế trợ lực, thiên hạ sớm muộn cũng thuộc về ta.”