Gió lạnh thổi lướt qua, đêm tĩnh như nước. Trên đầu là ánh trăng sáng tỏ giữa bầu trời ánh sao thưa thớt, từng mảng ánh sáng trong trẻo phủ lên mái ngói tựa như một tầng sương mỏng.
Tiêu Yến Hành đứng trong sân, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nơi đây chính là Trường An.
Từ lúc vào thành, hắn không nói thêm một lời. Ngồi trong xe ngựa, hắn chỉ lặng lẽ lắng nghe âm thanh náo nhiệt ngoài kia. Tiếng thương nhân rao hàng, tiếng trẻ nhỏ đùa giỡn, tất cả sự phồn hoa náo nhiệt ấy như đang cho hắn biết rằng hắn đã đến Trường An rồi.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ rằng, vừa đặt chân vào Trường An, hắn lập tức tiến thẳng vào Vương phủ Vĩnh Ninh.
Vì lời dặn dò của Tạ Linh Du trước lúc rời đi, Hạ Lan Phóng không dám lơ là.
Sau khi đỗ xe ngựa, Hạ Lan Phóng đích thân đưa Tiêu Yến Hành đến tiền viện nghỉ ngơi. Dẫu vậy, hắn cũng không dám sắp xếp cho Tiêu Yến Hành ở tại chính viện mà chỉ có thể tạm thời bố trí hắn tại một biệt viện nhỏ yên tĩnh.
May mắn thay, tuy đã lâu Tạ Linh Du không ở trong phủ nhưng tiền viện vốn đã không còn chủ nhân.
Đám nô tỳ cũng không dám lười biếng, vẫn dọn dẹp sân viện sạch sẽ, gọn gàng.
Vì chưa ai dùng bữa tối, Hạ Lan Phóng lại sai người chuẩn bị đồ ăn.
Nhờ vậy, Tiêu Yến Hành mới có thể đứng một mình trong sân. Hắn mặc một chiếc áo choàng dài cổ tròn màu mực, dáng người cao ráo thẳng tắp như ngọc, đai lưng buộc chặt khiến vòng eo càng thêm thon gọn. Gió lạnh lướt qua sân, vạt áo tung bay khiến hắn trông như một vị tiên nhân lạnh lùng, thoát tục.
Cho đến khi một chiếc đèn cung mờ ảo dần dần tiến lại gần.
Ánh nến trong đèn lay lắt theo gió như thể sắp lụi tắt bất cứ lúc nào, vậy mà vẫn kiên cường dẫn bước người cầm đèn, đi đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn người thiếu nữ hiện ra trước mắt, đôi mắt đen nhánh dưới ánh trăng long lanh như phủ một lớp sương khẽ, trong suốt đến mức hắn có thể thấy rõ nét cười mơ hồ nơi đáy mắt nàng.
Tạ Linh Du quả thực đang cười, tay cầm đèn, ánh mắt nhìn Tiêu Yến Hành.
Giọng nói tinh nghịch của thiếu nữ vang lên: “Lang quân đang đợi ta sao?”
Khoảnh khắc ấy, trên mặt Tiêu Yến Hành hiện lên một tia kinh ngạc khó tin, cứ như thể hắn không ngờ nàng lại nói như thế.
Nhưng chính biểu cảm sinh động hiếm hoi đó của hắn lại khiến Tạ Linh Du hài lòng.
Nụ cười nơi nàng càng rạng rỡ hơn, cứ như thể phát hiện được điều gì thú vị lắm, cuối cùng có thể nhân cơ hội này mà bật cười thành tiếng.
Đúng lúc ấy, Hạ Lan Phóng xách hộp cơm trở về.
Tạ Linh Du đã dặn rằng việc Tiêu Yến Hành nhập phủ phải được giữ kín nên hộp cơm này cũng do chính Hạ Lan Phóng mang đến.
Vừa nhìn thấy Tạ Linh Du, hắn lập tức cung kính nói: “Bái kiến Điện hạ.”
Tạ Linh Du liếc nhìn hộp cơm trong tay hắn.
Hạ Lan Phóng vội giải thích: “Tiêu lang quân vẫn chưa dùng bữa nên mạt tướng đã đến thiện phòng lấy ít đồ ăn mang đến.”
Thì ra không phải đang đợi nàng.
Sau khi Tạ Linh Du nghe xong, trên mặt không có một chút lúng túng nào.
Trái lại, nàng hơi nghiêng đầu: “Hóa ra lang quân chưa ăn, vừa hay ta cũng vậy, chi bằng cùng ăn nhé?”
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Yến Hành thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Vị tiểu Điện hạ này, rõ ràng vừa vào phủ để thăm mẫu thân, hai mẹ con trùng phùng mà sao đến bữa cơm cũng không giữ nàng lại dùng chung?
“Điện hạ, thân phận của người cao quý làm sao có thể hạ mình.” Tiêu Yến Hành nhàn nhạt nói.
Tạ Linh Du chớp chớp mắt nhìn Tiêu Yến Hành: “Ý ngươi là ghét bỏ đồ ăn trong Vương phủ Vĩnh Ninh của ta sao?”
Câu này thật khiến Tiêu Yến Hành nghẹn lời.
Hắn vốn nghĩ thân phận nàng cao quý, không nên cùng hắn dùng bữa. Nào ngờ nàng lại cố tình hiểu thành hắn chê đồ ăn không ngon.
Tiêu Yến Hành nhàn nhạt nói: “Không có ý đó.”
“Vậy thì cùng ăn đi.” Tạ Linh Du tỏ vẻ tùy ý như chẳng hề để bụng chút nào.
Hạ Lan Phóng đứng bên cạnh xách hộp cơm, sững sờ nửa ngày.
Tạ Linh Du chợt quay đầu hỏi: “Có mang rượu theo không?”
“Không ạ.” Hạ Lan Phóng đáp.
“Vậy đi lấy một bình rượu đi, đêm nay trăng đẹp, đáng để nhấp vài ly.” Giọng nàng thoải mái, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Chỉ là hai tỳ nữ đứng sau nàng, trên mặt lại lộ ra chút lo lắng.
Chỉ tiếc rằng không ai dám lên tiếng khuyên can.
Cuối cùng, Hạ Lan Phóng giao hộp cơm cho Xuân Hi cầm rồi quay lại thiện phòng lấy rượu.
Tạ Linh Du bước vào trong phòng, thấy Thanh Phong đang dọn dẹp đồ đạc bên trong. Nàng nhìn quanh một lượt: “Chỗ này có vẻ hơi nhỏ, chi bằng ta sai người chuẩn bị lại một viện khác?”
“Nơi này rất tốt, Điện hạ không cần bận tâm.” Tiêu Yến Hành nhẹ nhàng từ chối.
Tạ Linh Du nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Nơi này là viện gần chính viện nhất, ngươi ở đây cũng tiện, gần ta hơn.”
Xuân Hi và Thính Hà đang mở hộp cơm, bày đồ ăn lên bàn. Nghe đến câu này, cả hai vô thức nhìn nhau.
Các nàng đều biết Điện hạ đối với vị lang quân này có phần ưu ái nhưng không ngờ lại đến mức này.
Tiêu Yến Hành chợt có cảm giác bị dồn vào thế bí.
Cứ như thể hắn trời sinh không thể từ chối vị Điện hạ này, bởi vì nàng luôn có cách khiến hắn không thể phản bác.
Chẳng bao lâu sau, Xuân Hi và Thính Hà đã dọn đồ ăn ra bàn cạnh cửa sổ. Trong phòng đã đốt sẵn lò than, ấm áp như mùa xuân nên cửa sổ khép hờ cũng không thấy lạnh.
Đợi Hạ Lan Phóng mang rượu đến, Tạ Linh Du khoát tay: “Được rồi, không cần các ngươi hầu hạ, đi ăn cơm đi.”
“Điện hạ, nô tỳ không đói.” Thính Hà nào dám rời đi.
Dù sao bên cạnh Điện hạ, sao có thể không có người hầu hạ được.
Nhưng Xuân Hi lại lặng lẽ kéo tay áo Thính Hà, cuối cùng dứt khoát đưa nàng ấy ra ngoài.
Ra đến cửa, Thính Hà nhỏ giọng trách móc: “Cớ sao tỷ lại kéo muội ra ngoài, bên cạnh Điện hạ sao có thể không ai hầu hạ được?”
Xuân Hi lớn tuổi hơn, đưa tay điểm nhẹ trán nàng: “Ngốc ạ, muội không nhìn ra sao, Điện hạ cố ý đuổi chúng ta đi đấy.”
“Cố ý?” Thính Hà khó hiểu.
Xuân Hi liếc về phía trong viện, hạ giọng: “Chỉ e là Điện hạ muốn ở riêng với Tiêu lang quân.”
Hả?
Thính Hà định quay đầu nhìn qua cửa sổ, lại bị Xuân Hi kéo đi khỏi viện.
Đợi đến khi bốn bề yên tĩnh, chỉ còn hai người ngồi cạnh cửa sổ. Một làn gió lạnh lùa vào phòng, Tạ Linh Du đưa tay nâng chén rượu, rót đầy ly trước mặt mình.
Rượu trong vắt rót vào chén màu thiên thanh, ánh nến phản chiếu khẽ lay động, lung linh như nước.
Nàng ngẩng đầu, đưa bình rượu về phía Tiêu Yến Hành đang ngồi đối diện.
Đối phương im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Nhưng Tiêu Yến Hành vừa mới rót rượu vào chén, người đối diện đã nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Khụ khụ khụ.
Một tràng ho không thể kiềm chế vang lên từ miệng Tạ Linh Du, khuôn mặt vốn trắng như tuyết của nàng thoáng chốc ửng hồng tựa như cánh đào non hé nở đầu xuân, hồng hào đáng yêu khiến người ta không nỡ rời mắt.