Chương 31

Giờ Mão đã quá nửa, cuối cùng bên ngoài cũng có hộ vệ đến mời Tiêu Yến Hành, nói xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể lập tức khởi hành.

Tiêu Yến Hành dẫn Thanh Phong theo, đi ra ngoài cùng hộ vệ.

Nói là âm thầm xuất phát, quả thật rất kín đáo, chỉ thấy ba chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, hộ vệ cũng chỉ có khoảng hơn mười người.

Nếu là nhà quyền quý thông thường thì quy mô này cũng đã đủ dùng rồi.

Nhưng với thân phận Thân vương chí tôn của Tạ Linh Du, có thể nói là khiêm tốn đến mức tận cùng.

Lúc này, màn xe của chiếc xe ngựa đi đầu tiên được âm thầm vén lên.

Tiêu Yến Hành ngẩng đầu nhìn sang, hắn chỉ thấy tấm rèm xanh được một bàn tay trắng muốt nhấc lên nhẹ nhàng. Thiếu nữ ẩn mình trong xe, lộ ra chiếc cằm tinh xảo, đôi môi hồng nhạt như bông đào thắm khẽ mấp máy, mềm mại ướŧ áŧ, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Hắn giơ tay hành lễ: “Bái kiến Điện hạ.”

Thanh Phong đứng bên cạnh lại ngây ra như gỗ, hắn ta vốn dĩ trông ngóng muốn được gặp vị Vĩnh Ninh Vương nổi danh khắp Đại Chu này.

Nào ngờ người mang danh tiếng hiển hách kia lại là một thiếu nữ xinh đẹp tựa tiên tử nơi chín tầng mây.

“Bái kiến Vương gia Điện hạ.” Lúc này Thanh Phong mới như sực tỉnh, luống cuống hành lễ theo.

Tạ Linh Du nhìn người ngoài xe: “Vừa rồi bận chút việc vặt, chậm trễ chút canh giờ, khiến lang quân phải đợi lâu rồi.”

“Điện hạ xử lý chuyện quan trọng mà.” Tiêu Yến Hành thuận miệng đáp qua loa, không truy hỏi việc trong cung Thượng Dương.

Tạ Linh Du lại rất hứng thú nhìn hắn nói: “Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Chỉ là có kẻ ngấm ngầm theo dõi hành tung của ta, sớm biết chúng ta sẽ về Trường An.”

Thì ra là chuyện này, trong lòng Tiêu Yến Hành không khỏi ngạc nhiên.

Khóe môi Tạ Linh Du cong lên, lộ ra ý cười: “Nhưng mà lang quân yên tâm, ta đã xử lý hết bọn họ rồi.”

Xử lý hết?

Thanh Phong đứng một bên nghe tới đó thì nói thầm trong bụng. Không ngờ ánh mắt hắn ta lại quét qua một bậc thềm, phát hiện trên đó hình như còn vết máu tươi mới.

Tiêu Yến Hành cũng thuận thế liếc mắt nhìn thấy vết máu này. Thế nhưng mà sắc mặt hắn như mặt nước tĩnh lặng, không có miếng cảm xúc nào.

Thật ra Tạ Linh Du không phải có ý muốn thị uy.

Chỉ là nàng cảm thấy người trước mắt này quá khó nắm bắt. Hắn tựa như một khối nước, bề ngoài trong suốt nhưng nội tâm cuộn trào, việc muốn dễ dàng nắm lấy trong tay cơ bản là chuyện không tưởng.

Chuyện hôm nay quả thật là ngoài ý muốn. Nàng không ngờ Hoa ma ma đúng là rắn chết vẫn còn nọc. Tuy bà ta vì chuyện Tiết Quý mà địa vị sa sút nghiêm trọng nhưng rốt cuộc chưa mất thế hoàn toàn. Bà ta vẫn có thể dò la rõ ràng chuyện nàng sẽ hồi Trường An.

May mà Hạ Lan Phóng ra tay kịp lúc, chưa đến nửa canh giờ đã điều tra rõ ràng

Ngay cả người đánh xe để lộ tin tức cũng bị tìm thấy.

Sau khi đổi người đánh xe, Tạ Linh Du quyết định lập tức quay về Trường An.

Từ cung Thượng Dương về Trường An, đi một ngày đường là đủ.

Khi xe ngựa vào đến cổng thành, mặt trời đã khuất sau núi, sắc cam rực rỡ của hoàng hôn phủ khắp kinh thành nguy nga rộng lớn. Những con đường chính đan xen ngang dọc chia đô thành thành từng khu buôn bán chi chít như sao trên trời.

Xe ngựa đi dọc đường chính, tiếng ồn ào huyên náo hai bên đường không ngừng truyền vào. Thỉnh thoảng lại có hương thơm nức mũi tràn đến ào ạt.

Xuân Hi và Thính Hà ngồi hầu hạ một bên, đưa mắt nhìn nhau rồi bất giác nuốt nước bọt.

Các nàng ấy ở cung Thượng Dương đã lâu. Tuy cung điện tráng lệ nhưng thiếu đi hơi thở nhân gian.

Cảnh phồn hoa trên đường chính và tiếng rao hàng đầy náo nhiệt thật sự khiến lòng các nàng ấy rung động.

Tạ Linh Du, người đáng ra nên xúc động nhất, lại vô cùng trầm tĩnh. Dẫu sao thì nàng bị giam cầm nửa năm, khát khao tự do náo nhiệt hơn ai hết.

Nàng lặng lẽ lắng nghe âm thanh ngoài xe. Tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, tiếng vó ngựa dồn dập cùng với tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ.

Bỗng nhiên có một làn hương thơm đặc biệt nồng nàn truyền đến. Tạ Linh Du vốn chẳng để tâm, nào ngờ trong xe lại vang lên tiếng bụng réo.

Tạ Linh Du ngẩng đầu nhìn, thấy Thính Hà mặt đỏ bừng đang vội phân bua: “Nô tỳ không đói tí nào.”

“Vậy là do mùi hương này làm cồn cào ruột gan.” Tạ Linh Du nói nghiêm trang.

Thính Hà càng nghe càng xấu hổ, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Tạ Linh Du lúc này đã vén rèm xe, thấy bên đường có một sạp bán cổ lâu tử, bánh chiên vàng giòn rụm rắc đầy mè, nhân bánh là thịt dê, vừa ra lò nên mặt bánh giòn, lớp dầu thơm, cắn một ngụm là nước miếng ứa ra đầy miệng.

Tạ Linh Du lập tức cho dừng xe, quay sang bảo Thính Hà: “Đi đi, mua vài cái ăn thử, tiện thể mang hai cái đến xe sau cho Tiêu Lang quân.”

Thính Hà nghe vậy, mặc kệ xấu hổ, vén váy xuống xe.

Khiến cho Xuân Hi phải bụm miệng cười khúc khích.

Sạp bánh này buôn bán rất tốt, Thính Hà phải chen lấn hồi lâu mới mua được. Nàng ấy đưa bánh qua cửa sổ cho Xuân Hi trước rồi mới xoay người đi tới chiếc xe ngựa phía sau, đưa phần khác cho Tiêu Yến Hành.

Nào ngờ nàng vừa xoay người định quay lại trở về xe ngựa thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.

Người đi đường đều né sang hai bên.

Thính Hà còn ôm bánh trong tay, định quay lại nhìn xem chuyện gì xảy ra.