Trong điện các đang đốt địa long, cửa sổ đóng chặt. Dù bên ngoài trời mưa nhưng vẫn cảm thấy có hơi ngột ngạt, lúc này cũng không có tỳ nữ đi theo hầu hạ nên cả điện các trông rất trống vắng.
Cả hai không ai lên tiếng, bầu không khí chìm vào yên tĩnh.
“Tại hạ Tiêu Yến Hành, người quận Thương, trên đường chẳng may gặp phải thổ phỉ, may được nữ lang cứu giúp, ơn cứu mạng cả đời khó quên.” Tiêu Yến Hành vốn đang cúi đầu thì chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc dài mềm mại rũ bên tai làm khí chất của hắn tăng thêm vài phần lạnh nhạt khiến hắn trông rất ngoan ngoãn, dịu dàng và lương thiện.
Đặc biệt là lời ăn tiếng nói, lộ rõ vẻ ôn hòa, lễ nghĩa.
Nghe hắn tự giới thiệu tên, hơn nữa còn là tên thật, trái lại khiến Tạ Linh Du thở dài một hơi.
Có thể thấy dù Tiêu Yến Hành vẫn cảnh giác với nàng nhưng tốt xấu gì cũng nhớ đến ơn cứu mạng này.
Nàng không định để Tiêu Yến Hành nhận ra chính nàng là người trước đó đã sai người đi tìm hắn.
Tạ Linh Du nâng hàng mi dày của mình lên, chớp một cái rồi mỉm cười nhẹ: “Ta tên là Tạ Linh Du.”
Sau khi Tiêu Yến Hành nghe được cái tên này đôi mắt bỗng mở to, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên cuối cùng không kiềm được mà thốt lên: “Điện hạ.”
Hắn nhỏ giọng gọi hai tiếng Điện hạ, giống như trong giấc mơ.
Người trong mơ đã xuất hiện ngay trước mắt sao?
Hắn gọi như thế cũng khiến Tạ Linh Du hơi sững người.
Thiếu nữ trước mặt chống cằm, khẽ cười: “Thì ra ta lại nổi tiếng như vậy, chỉ vừa nghe tục danh đã biết ta là ai sao?”
Khi nàng nói câu này vừa mang vẻ đăm chiêu vừa mang sự ngây thơ hồn nhiên.
“Danh tiếng của Vĩnh Ninh Vương Điện hạ e là cả Đại Chu này không ai là không biết.”
Yết hầu Tiêu Yến Hành hơi động đậy, che đi tâm trạng rối bời của mình.
Lời Tiêu Yến Hành nói không hề đề cao Tạ Linh Du chút nào, dù sao từ xưa đến giờ chỉ có người trước mặt hắn thân là nữ nhân lại có thể leo lên được chức Thân vương.
Năm đó khi Thánh nhân tấn phong cho Tạ Linh Du đã khiến cả thiên hạ chấn động.
Không biết bao nhiêu đại nho tự xưng là ẩn cư nơi thôn dã nhảy ra phản đối, thẳng thắn nói nữ nhân không thể làm vương.
Nhưng cũng may từ sau khi Thánh nhân đăng cơ, tính khí nhìn có vẻ ôn hòa nhưng vẫn luôn nắm đại quyền trong tay, cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh. Ông đã hứa trước mặt đệ đệ sắp lâm chung của mình, chắc chắn sẽ không đổi ý dù cho thiên hạ có tranh cãi cũng vẫn kiên quyết sắc phong cho Tạ Linh Du.
Dân chúng chưa từng nghe nói có nữ Vương gia, dĩ nhiên cũng sôi nổi thảo luận không ngớt.
Thanh danh của Vĩnh Ninh Vương Tạ Linh Du truyền khắp thiên hạ, thậm chí còn nổi tiếng hơn mấy Hoàng tử, Công chúa của Thánh nhân nhiều.
May mà theo thời gian thì mấy người nghị luận cũng dần ít đi.
Chỉ xem đây như là một chuyện hiếm có kinh thiên động địa của triều đình mà thôi.
Cũng may Tạ Linh Du trời sinh tính tình khiêm tốn, chưa hề gây ra chuyện phiền phức gì, dần dần những đại nho cứng nhắc, cổ hũ luôn miệng phản đối kia cũng từ từ chấp nhận chuyện này.
Nhưng Tiêu Yến Hành lại cảm thấy lòng nặng trĩu.
Lúc trước không biết thân phận của nàng hắn còn suy đoán mục đích nàng cứu hắn, bây giờ phát hiện thân phận cao quý của nàng, hắn càng không hiểu vì sao nàng lại muốn cứu một người khốn khó, không có gì trong tay như hắn.
Cuối cùng trên người hắn có gì để nàng toan tính chứ?
Nàng có cả thân phận lẫn địa vị, lẽ nào thật sự là vì gương mặt này của hắn sao?
Tạ Linh Du nhếch môi, cười như không cười nói: “Ta thấy ngươi hơi ngạc nhiên, là do biết thân phận của ta nên ngươi thấy thất vọng à.”
“Điện hạ nói đùa rồi, Tiêu mỗ không dám nghĩ như vậy.” Tiêu Yến Hành trả lời ngay nhưng do động tác quá gấp gáp nên khiến vết thương trên người bị động, theo bản năng ho nhẹ hai tiếng.
Tạ Linh Du bĩu môi: “Ngươi không cần gấp như vậy, ta chỉ nói đùa thôi. Dù sao người bên ngoài đều thấy một Vương gia như ta thì phải có ba đầu sáu tay mới đúng.”
Giọng điệu hồn nhiên của thiếu nữ trước mặt khiến người ta vô thức buông lỏng cảnh giác.
Đúng lúc này cửa điện lần nữa bị đẩy ra. Một tỳ nữ dáng vẻ thanh tú bưng một cái khay đỏ mạ vàng đi vào, bên trên là một chén sứ men xanh, bên trên có hoa văn bông tuyết, vẫn còn đang bốc khói.
Tiêu Yến Hành ngồi trên giường, ngước mắt lên, đập vào mắt hắn là một cái bàn tròn, bên trên để đủ loại bình, có vẻ là bình thuốc.
Dĩ nhiên những thứ đó đều chuẩn bị vì hắn.
“Thuốc đến rồi, ngươi uống thuốc trước đi.” Tạ Linh Du đưa tay chuẩn bị nhận lấy chén thuốc trên khay.
Người đưa thuốc tới chính là Thính Hà, nàng ấy vội nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, coi chừng nóng.”
Ngón tay Tạ Linh Du chạm vào chén thuốc sau đó rụt lại ngay do quá nóng, Tiên Yến Hành ngồi đối diện thấy vậy nhíu mày.
Thính Hà nhanh nhẹn đặt chén thuốc sang bên cạnh, lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngón tay của người thế nào rồi? Có bị bỏng không?”
“Không sao.” Sắc mặt Tạ Linh Du bình thản, trông như không có gì.
Thính Hà thành khẩn nhận lỗi: “Tất cả đều tại nô tỳ để thuốc quá nóng.”
Ánh mắt Tiêu Yến Hành dời về phía ống tay áo của nàng, ngón tay của Tạ Linh Du đã bị nàng giấu đi.
“Ngươi đợi thuốc nguội rồi hẵn uống, uống xong thì nghỉ ngơi nhiều vào. Quan y nói ngươi cần phải tĩnh dưỡng, thời gian này đừng đi lại, tránh cho vết thương bị động.” Sau khi nói xong Tạ Linh Du đứng lên: “Ta không làm phiền ngươi nữa.”