Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Tên áo đen thừa lúc hắn còn chưa đứng vững đã tung một cú đá mạnh vào ngực, khiến nam nhân bay ngược ra sau mấy trượng như một cái bao tải rách, mãi đến khi đập vào một gốc cây mới ngã sấp xuống đất.
Bàn tay hắn chống xuống đất, muốn đứng lên nhưng lại đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Nước mưa cùng máu tươi nhanh chóng hòa vào mặt nước bùn.
“Chạy cái gì, lão tử hôm nay muốn mạng của ngươi.” Tên áo đen cầm đầu tiến lên, đạp một phát xuống lưng nam nhân rồi ấn mạnh xuống đất.
Có vẻ như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để làm nhục, kẻ áo đen vừa nói vừa đạp lên lưng nam nhân như muốn nghiền nát và làm nhục hắn một cách tàn nhẫn trong vũng bùn.
Thế nhưng thân hình gầy guộc của nam nhân lại như cây tùng cây trúc, dù bị đạp nhưng không bị gãy hoàn toàn.
Kẻ áo đen cầm đầu cười nham hiểm: “Xương cốt cứng thật đấy, mạng sống này lão tử không cần nhưng tay này của ngươi thì có người cần.”
Nam nhân bỗng giật mình ngẩng đầu lên, cố gắng vùng vẫy nhưng bị những kẻ mặc áo đen khác lao tới giữ chặt.
Lần này, hắn như một con thú bị mắc kẹt, bị kìm giữ chặt tay chân, không thể thoát ra.
Kẻ áo đen cầm đầu hả hê giơ cao thanh đao trong tay, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong màn mưa, trông càng thêm băng giá.
Ánh kiếm ấy, dù cách xa nhưng dường như chiếu thẳng vào tận đáy lòng của Tạ Linh Du.
Sự tuyệt vọng khi vùng vẫy hết sức mà không thể thoát khỏi định mệnh ấy, nàng cũng từng trải qua như vậy.
Khi đối mặt với chén rượu độc do tân hoàng ban, trong lòng nàng hẳn cũng như thế.
Trên đời này, không ai có thể đến cứu nàng.
Lòng Tạ Linh Du chấn động mạnh, nàng nhìn thấy thanh đao sắp hạ xuống thì lớn tiếng gọi: “Hạ Lan Phóng, cứu người!”
Tiếng nói trong trẻo vang lên giữa tiếng mưa lại đặc biệt sắc nét.
Những kẻ mặc áo đen quay lại nhìn, mới phát hiện trong lúc họ đánh nhau thì có một nhóm người đã âm thầm tiến đến gần.
Kẻ áo đen cầm đầu nhìn thấy Hạ Lan Phóng cưỡi ngựa xông tới thì lần nữa chém mạnh thanh đao xuống, lưỡi đao sắc bén như sắp chém đứt cánh tay người đàn ông.
Chẳng lẽ không còn kịp nữa rồi sao?
Trong lòng Tạ Linh Du khẽ thở dài.
Thế nhưng biến cố lập tức xảy ra ngay trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên một bóng người từ cái cây lớn mà họ đứng dưới nhảy xuống, người đó cũng cầm một thanh đao, một chiêu chắn đòn khéo léo, ngay lập tức đẩy lưỡi đao của kẻ áo đen cầm đầu sang một bên.
Hạ Lan Phóng mang theo hộ về cũng kịp lúc đến, hai bên nhanh chóng lao vào một trận chiến hỗn loạn.
Những kẻ áo đen nhanh nhẹn và khéo léo nhưng lại bị thiệt thòi về số lượng, hơn nữa còn phải đối mặt với một cao thủ như Hạ Lan Phóng. Chỉ thấy Hạ Lan Phóng múa thanh kiếm như rồng bay, có thể xuyên phá màn mưa, nhanh chóng đẩy lùi đối phương.
Tạ Linh Du nhìn thấy hai kẻ áo đen ngã xuống thì lập tức giơ tay cầm chiếc ô giấy trong xe.
Khi nàng mở ô bước xuống xe ngựa, vệ sĩ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Điện hạ, những tên đạo tặc này vẫn chưa bị tiêu diệt hết, xin điện hạ vui lòng nghỉ ngơi trong xe ngựa.”
Đao kiếm không có mắt, họ lo sợ sẽ làm Tạ Linh Du bị thương.
“Không sao.” Tạ Linh Du nhẹ nhàng nói, vì lúc này những kẻ áo đen đã bắt đầu tháo chạy.