Chuyện cuối năm ngoái, khi Thái hậu muốn đón Tạ Linh Du về cung mà bị Thái phi dùng mật thư ngăn lại, tuyệt đối không thể tái diễn lần nữa.
Xem ra, căn bệnh của Hoa ma ma, trước khi họ trở về Trường An, đừng mong khá lên.
Khi Xuân Hi đang âm thầm hạ quyết tâm thì có một cung nữ bước vào báo tin, Hạ Lan Tham quân cầu kiến.
Tạ Linh Du nghe xong, lập tức nói: “Cho người mời vào.”
Nàng nghĩ rằng đối phương có thể đến để báo cáo chuyện cơ mật nên bảo Xuân Hi lui ra trước.
Quả nhiên, sau khi Hạ Lan Phóng bước vào, hành lễ xong thì lập tức nói: “Điện hạ, mạt tướng đã tra được tung tích của Tiêu Yến Hành.”
“Nhanh vậy sao?” Tạ Linh Du kinh ngạc nói.
Hà Lan Phóng giải thích: “Điện hạ từng nói hắn là cử tử tham gia khoa cử lần này. Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi Hội mùa xuân, tất cả cử tử đều phải đích thân đến Trường An dự thi. Mạt tướng đã phái người tìm kiếm người tên Tiêu Yến Hành ở Trường An nhưng không thấy tung tích. Sau đó thì men theo tuyến đường từ Trường An đến quận Thương, quả nhiên đã phát hiện dấu vết của hắn ở một trạm dịch.”
Tạ Linh Du âm thầm vỗ tay tán thưởng, quả nhiên giao việc này cho Hà Lan Phóng quả là không sai.
Y quả là người vừa có dũng vừa có mưu, việc tìm người như mò kim đáy bể mà y cũng có thể tìm được.
Dù sao thì mệnh lệnh mà Tạ Linh Du giao cho y là phải tìm được người trước kỳ thi Hội mùa xuân.
Bởi vì nàng biết Tiêu Yến Hành nhất định sẽ tỏa sáng trong kỳ thi Hội này, nếu để đến sau đó mới muốn chiêu mộ hắn thì sẽ vô cùng khó khăn.
Đến lúc đó, đám quyền quý ở Trường An chắc chắn sẽ có không ít người vươn cành ô liu mời mọc hắn.
Bản thân nàng là nữ tử, muốn chiêu mộ mưu sĩ để gây dựng thế lực, từ đầu đã ở thế yếu.
Người ta thường nói dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm ngày tuyết mới khó.
Nàng muốn vào lúc Tiêu Yến Hành vẫn chưa có danh tiếng, tìm mọi cách để khiến hắn trở thành người của mình.
Trên đường, xe ngựa lao nhanh về phía trước. Vì đường khá bằng phẳng nên không quá xóc nảy.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên tiếng mưa tí tách, hạt mưa rơi lộp độp lên vách xe, khiến người ta cảm thấy như cả không gian đều được bao phủ bởi âm thanh mát lạnh ấy, không nhanh cũng chẳng chậm.
Không rõ đã đi được bao lâu, xe ngựa dần dừng lại.
Hà Lan Phóng bên ngoài cất tiếng: “Điện… Nữ lang, chính là trạm dịch này, đêm qua hắn từng nghỉ chân ở đây.”
Mành xe ngựa bị vén lên một góc, lộ ra chiếc cằm tinh xảo, duyên dáng. Giọng nói của Tạ Linh Du vang lên: “Đi xem thử, hắn còn ở đó không.”
“Vâng, trước đó thần đã phái người ở lại trạm dịch này. Chỉ cần hắn có động tĩnh, người của thần sẽ biết ngay.”
Hạ Lan Phóng nói xong thì xoay người xuống ngựa rồi đi về phía trạm dịch.
Một lúc sau, bên ngoài xe ngựa lại có tiếng động, là Hạ Lan Phóng quay lại.
“Nữ lang, hộ vệ của thần để lại ở đây nói bọn họ vừa mới rời đi được khoảng hai khắc, có lẽ đang đi về hướng Trường An.” Hà Lan Phóng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng hộ vệ cũng nói, dường như còn có một nhóm người khác đang theo dõi họ.”
Tạ Linh Du liếc mắt nhìn y: “Một nhóm người khác?”
Hà Lan Phóng đáp: “Vì hộ vệ đi một mình, không dám để lộ thân phận nên chưa điều tra được thân phận của đối phương.”
Tạ Linh Du không cần suy nghĩ mà nói: “Chúng ta lập tức đuổi theo.”
Hà Lan Phóng lập tức tuân lệnh.
May mà Hà Lan Phóng cẩn thận, trước đó y đã phái hai hộ vệ ở lại đây. Hiện tại chỉ còn một người đợi họ đến, người còn lại đã âm thầm theo sát Tiêu Yến Hành.
Hơn nữa, trên đường họ cũng đã thỏa thuận ám hiệu liên lạc.
Chỉ là hôm nay bất chợt có mưa, nước mưa rửa trôi cây cỏ ven đường, khiến ám hiệu không dễ tìm.
May thay, đường dẫn đến Trường An chỉ có một lối. Xe ngựa lao nhanh về phía trước, nước bắn tung tóe khắp nơi. Hà Lan Phóng cưỡi ngựa cùng hộ vệ hộ tống hai bên.
Mưa mỗi lúc một lớn, che lấp cả tiếng bánh xe và vó ngựa, cũng làm mờ đi âm thanh phía trước.
Cho đến khi sắp đến gần, Hà Lan Phóng bỗng giơ tay quát lớn: “Dừng lại!”
Bao gồm cả người đánh xe, tất cả cùng lúc kéo cương ngựa lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Linh Du vén màn xe, vài giọt mưa rơi lên má nàng.
Nàng vừa hỏi xong thì đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn phía xa, mấy người mặc đồ đen đang vây quanh một chiếc xe ngựa, người trong xe đang cố điều khiển ngựa bỏ chạy.
Đúng lúc đó, một trong những kẻ áo đen vung đao lớn, chém thẳng vào cổ ngựa. Trong màn mưa, con ngựa còn chưa kịp rít lên tiếng cuối cùng đã đổ vật xuống đất.
Chiếc xe ngựa cũng mất thăng bằng, nghiêng hẳn sang một bên và lật đổ.
Những kẻ áo đen vốn đang vây chặt quanh chiếc xe ngựa đồng loạt lùi về sau một bước để tránh bị xe ngựa đè trúng.
Người đánh xe trên xe ngựa lập tức nhảy xuống đúng lúc đó.
Vì khoảng cách khá xa mà lại đang mưa nên không thể nhìn rõ người đó có phải là Tiêu Yến Hành hay không.
Chỉ biết hắn thế đơn lực mỏng, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị đám áo đen bao vây. Một tên trong bọn họ còn tung một cú đấm thẳng vào ngực hắn, khiến hắn lảo đảo lùi lại mấy bước.