Vốn dĩ việc này nàng định tìm người khác, bởi cung Thượng Dương có quá nhiều tai mắt, chẳng biết ai mới thật sự đáng tin.
Nhưng nơi đây hẻo lánh, ngay cả muốn mượn tay giang hồ hào khách cũng không có lối vào thích hợp.
Còn Hạ Lan Phóng, nàng có hiểu rõ đôi chút về hắn.
Huống hồ vừa rồi hắn lại nhắc đến chuyện trong phủ, chứng tỏ hắn không phải là người của mẫu phi.
“Xin điện hạ phân phó, mạt tướng dù phải chết cũng không từ.” Hạ Lan Phóng lập tức quỳ một gối xuống, lớn tiếng đáp.
Tạ Linh Du khẽ mỉm cười: “Chết thì không đến nỗi, bản vương chỉ muốn ngươi tìm một người.”
Hạ Lan Phóng có phần bất ngờ, không ngờ lại là việc đơn giản như vậy.
Cho đến khi Tạ Linh Du nói ra cái tên: “Người ở Thương Quận, Tiêu Yến Hành.”
Quả nhiên, Hạ Lan Phóng lộ vẻ nghi hoặc. Hắn cứ ngỡ người mà Điện hạ muốn tìm là nhân vật quyền thế lẫy lừng nào đó, ai ngờ cái tên kia hắn chưa từng nghe thấy.
Tạ Linh Du cũng không lấy làm lạ khi hắn tỏ ra bối rối.
Bởi vì lúc này, thiên hạ chưa mấy ai biết đến cái tên ấy. Nhưng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ vang vọng khắp Đại Chu.
Tiêu Yến Hành vừa nhập quan trường đã danh tiếng vang xa, chẳng bao lâu sau đã tuổi trẻ tài cao, nắm giữ đại quyền.
Điều quan trọng nhất là trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền sắp tới, hắn sẽ là người nắm tiên cơ, trợ giúp Lục vương gia Tạ Lăng bước lên đế vị, lại còn thân chinh xuất chinh bình định loạn quân, một trận thành danh.
Lúc Tạ Linh Du bị giam cầm, từng nghe kể về chiến tích của hắn.
Xét cho cùng, hắn là người giúp Tạ Lăng lên ngôi, cũng là một trong những kẻ khiến nàng bị giam cầm.
Có thể nói là kẻ địch của nàng.
Nhưng đôi khi, kẻ địch cũng có thể trở thành đồng minh.
Một người như hắn, nàng cũng muốn có.
.
Vào tháng Hai, dù tiết xuân còn se lạnh nhưng trong cung Thượng Dương đã có vài cành cây nảy lộc non xanh mướt, trông cả cung điện tràn đầy sức sống.
Mấy ngày gần đây, nhờ sự chăm sóc chu đáo của Tào thái y mà thân thể của Tạ Linh Du đã hoàn toàn bình phục.
Vì vậy nàng cho người chuẩn bị một phần lễ hậu hĩnh, ban thưởng cho Tào thái y rồi lễ độ tiễn ông trở về Trường An.
Nàng đợi ông đi rồi thì lập tức sai Xuân Hi bắt đầu thu xếp hành lý.
Xuân Hi cảm thấy kì lạ, hỏi: “Điện hạ muốn xuất cung sao?”
Mấy năm nay, Tạ Linh Du đều ở cung Thượng Dương, ngoài việc thỉnh thoảng đến một ngôi chùa gần đó lễ Phật thì chưa từng ra ngoài, dù sao với thân phận như nàng, mỗi lần rời cung đều dễ bị chú ý.
“Gì chứ, chẳng lẽ thật sự muốn ở mãi trong cung Thượng Dương này cả đời sao? Mấy năm nay ngươi luôn ở bên ta, chắc cũng đã lâu chưa về Trường An rồi nhỉ.” Tạ Linh Du đặt sổ sách trong tay xuống.
Hai ngày nay, nàng đã cho người mang sổ sách trong cung Thượng Dương đến, tuy rằng với thân phận như nàng, vốn không cần phải bận tâm chuyện tạp vụ như vậy.
Trong vương phủ vốn đã có Trưởng sử và thư lại lo liệu những việc này thay nàng.
Nhưng kiếp trước, Tạ Linh Du lại vì quá không hiểu việc nội vụ mà chịu thiệt. Rõ ràng thân phận tôn quý, cuối cùng đến cả ai hại mình cũng không biết.
Thư phòng của nàng có thể bị người khác đặt thư tín vào như vậy, đủ thấy bên cạnh nàng đã có người cài nội gián.
Hai ngày trước nàng gϊếŧ Tiết Quý để cảnh cáo kẻ khác.
Tất nhiên như vậy vẫn chưa đủ, người bên cạnh nàng vẫn phải được sàng lọc kỹ càng. Sau khi trở về Trường An, nhất định phải làm được bốn chữ kín không kẽ hở.
“Điện hạ muốn trở về Trường An ạ?” Xuân Hi nghe được tin này thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thậm chí còn không dám tin nhưng vẫn dè dặt hỏi: “Nhưng bên Thái phi chẳng phải vẫn chưa chịu gật đầu sao.”
Hôm đó khi Hạ Lan Phóng đáp lời, chính Xuân Hi đã nghe tận tai.
Y nói Thái phi cho rằng lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp để điện hạ trở về Trường An.
Sắc mặt Tạ Linh Du không chút dao động, lạnh nhạt nói: “A nương chỉ là lo lắng quá thôi. Ta kế nhiệm vương vị Vĩnh Ninh Vương đã nhiều năm, triều đình hẳn cũng đã dần chấp nhận rồi.”
Thực ra kiếp trước, sau khi nàng trở về Trường An, triều đình đúng là cũng không có gì dị nghị.
Dù sao thì việc cũng đã làm rồi, cũng không thể để Thánh nhân thay đổi xoành xoạch, lại phế bỏ vương vị của nàng.
Đã không còn trở ngại lớn nhất, nàng còn cần gì phải mãi ẩn mình ở cung Thượng Dương.
“Điện hạ nói rất đúng, nô tỳ sẽ lập tức sai người thu dọn đồ đạc.” Xuân Hi vui mừng khôn xiết.
Tạ Linh Du lại dặn dò thêm một câu: “Chuyện này ngoài ngươi và Thính Hà ra, không cần để người khác biết.”
Xuân Hi lập tức hiểu ý nàng, nghiêm túc nói: “Xin Điện hạ yên tâm, khi sai người thu dọn, nô tỳ sẽ nói rằng Điện hạ chỉ đến chùa ở tạm mấy ngày.”
“Hãy để mắt đến Hoa ma ma.”
Tạ Linh Du lạnh nhạt nói.
Xuân Hi nở nụ cười tinh ranh: “Xin cứ yên tâm, hôm nay Hoa ma ma vốn định đến gặp Điện hạ nhưng đã bị nô tỳ sai người cản lại rồi. Bà ta dạo này đang bệnh, sao có thể để bà ta đến gần Điện hạ, lỡ truyền bệnh cho Điện hạ thì sao?”
Huống hồ Hoa ma ma là người của ai, Xuân Hi cũng rõ trong lòng.
Nàng ấy hiểu Tạ Linh Du muốn bản thân hành sự kín đáo, là để việc trở về Trường An không bị truyền đến tai vương phủ.