Vĩnh Ninh Vương Tạ Linh Du là nữ vương gia đầu tiên và cũng là duy nhất của hoàng triều Đại Chu kể từ khi khai quốc đến nay. Nàng là người sống thận trọng, ngày ngày thu mình, chưa từng can dự vào việ …
Vĩnh Ninh Vương Tạ Linh Du là nữ vương gia đầu tiên và cũng là duy nhất của hoàng triều Đại Chu kể từ khi khai quốc đến nay.
Nàng là người sống thận trọng, ngày ngày thu mình, chưa từng can dự vào việc tranh đấu triều chính.
Thế nhưng, khi tân đế đăng cơ, nàng vẫn rơi vào kết cục bị giam cầm suốt đời.
Khi đối diện với người từng bên gối mình thuở trước, mà nay lại là vị hôn phu của công chúa Chiêu Dương, muội muội của tân đế, nàng hỏi: “Vì sao?”
Thế tử Bùi Tĩnh An được ca tụng là cốt cách thanh cao, nho nhã đoan chính trong mắt người đời, cúi mắt nhìn nàng, nói:
“Điện hạ, cùng nhau chèo thuyền đi du ngoạn vốn chẳng phải điều ta muốn. Ở ngôi vị của nàng mà không tranh đấu, chính là nàng sai.”
Tạ Linh Du khẽ cười.
Thì ra ngay từ đầu, quan hệ giữa bọn họ đã không phải là một mối lương duyên. Nàng chỉ cầu yên ổn, chàng lại một lòng cầu quyền thế.
Vì thế, vào ngày Bùi Tĩnh An thành thân cùng công chúa Chiêu Dương, thứ chờ đợi Tạ Linh Du cuối cùng chỉ là một chén rượu độc.
Khi mở mắt lần nữa, Tạ Linh Du phát hiện mình đã quay về quá khứ.
Nàng vẫn là vị Vĩnh Ninh Vương cao cao tại thượng.
Được lắm, kiếp trước không tranh đấu là sai. Vậy kiếp này, nàng sẽ quyết tâm tranh đến cùng!
Việc đầu tiên Tạ Linh Du làm, chính là phái người đi tìm Tiêu Yến Hành. Hắn là công thần bậc nhất ở kiếp trước đã phò tá tân đế lên ngôi.
Chỉ là khi gặp được Tiêu Yến Hành, nàng không khỏi sững người. Dưới cơn mưa, hắn mặc áo vải thô sơ, khắp thân thể là máu trộn nước mưa loang đỏ cả mặt đất, trong mắt chỉ còn một mảnh chết lặng.
Thiếu nữ mặc xiêm y lộng lẫy, cầm ô giấy dầu, chậm rãi ngồi xuống trước mặt hắn, khẽ cười:
“Nếu ngươi trung thành, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Tạ Linh Du vốn cho rằng mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Yến Hành sẽ giống như tân đế với hắn ở kiếp trước.
Cho đến một ngày, Tạ Linh Du sắp bị chỉ hôn, Tiêu Yến Hành lại dồn nàng vào màn trướng, gần như điên cuồng mà nói:
“Điện hạ đã nói... sẽ cho ta một cơ hội.”
Tạ Linh Du: “...”
Nhưng cơ hội nàng nói, đâu phải loại này!
===
Khoảnh khắc khó quên nhất trong cuộc đời Tiêu Yến Hành chính là vào đêm lễ hội hoa đăng Rằm tháng Giêng năm ấy, khi hắn thấy một bóng dáng trong sáng rực rỡ hơn cả ánh trăng.
Hắn từng nghĩ, bóng dáng ấy như vầng trăng sáng, chẳng thể chạm, cũng chẳng thể gần.
Và quả nhiên, người ấy chưa bao giờ đặt hắn vào trong mắt.
Bùi Tĩnh An vừa trở thành phò mã, có công chúa nâng đỡ, vốn tưởng tiền đồ rộng mở, ai ngờ một ngày kia lại bị hãm hại, rơi vào ngục thiên lao.
Khi chàng ngẩng lên nhìn về phía cuối con đường đen tối, người bước đến là Tiêu Yến Hành. Chàng kinh hãi hỏi: “Tại sao?”
Rõ ràng chàng và Tiêu Yến Hành không thù không oán.
Tiêu Yến Hành cúi nhìn xuống cổ tay, nơi đó lấp ló một sợi dây buộc tóc tinh xảo nhưng đã cũ. Hắn khẽ nói:
“Kẻ phản bội nàng... đều phải chết.”
Ánh mắt Bùi Tĩnh An trừng trừng như muốn nứt ra, chỉ nghe Tiêu Yến Hành thì thầm, điên cuồng lặp lại một lần nữa:
“Cả ngươi, và ta cũng thế.”
===
Tóm tắt một câu: Điện hạ đã nói... sẽ cho ta một cơ hội.
Ý nghĩa: Đã yêu, thì phải tranh đấu đến cùng.