Liên cúi mặt, mái tóc buông xuống che đi nửa gương mặt. Nhưng tôi vẫn thấy má em hồng lên, và thấy bàn tay em siết lấy tay tôi chặt hơn. Rồi rất khẽ, em gật đầu. Tôi suýt òa khóc. Tôi run run đeo chiế …
Liên cúi mặt, mái tóc buông xuống che đi nửa gương mặt. Nhưng tôi vẫn thấy má em hồng lên, và thấy bàn tay em siết lấy tay tôi chặt hơn. Rồi rất khẽ, em gật đầu.
Tôi suýt òa khóc. Tôi run run đeo chiếc nhẫn cỏ vào ngón áp út của em. Nó nhỏ bé, mong manh, nhưng trong khoảnh khắc ấy, với tôi, đó là món quà quý giá nhất trên đời. Liên ngẩng lên, nụ cười nở ra dịu dàng hơn bất cứ đóa hoa nào tôi từng thấy.
Chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, lặng im ngắm nhìn cánh đồng cỏ xanh ba lá. Tôi mơ về một tương lai có Liên bên cạnh, mơ về một mái nhà nhỏ, tiếng cười vang lên dưới mái tranh. Tất cả khởi đầu chỉ bằng một chiếc nhẫn cỏ giản dị.
Hôm ấy, khi chia tay ở đầu ngõ, Liên quay lại nhìn tôi, giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn lên. Em khẽ cười với tôi. Nụ cười ấy sáng hơn cả ánh hoàng hôn buổi chiều ở làng Thạch Nguyên. Tôi thoáng chốc ngẩn ngơ bởi tim mình đập liên hồi, một thoáng cảm xúc ngọt ngào chóng vánh, lại làm ý chí của tôi càng kiên định hơn.
Chỉ là tôi đã không biết rằng, lời hẹn thề bằng cỏ kia, đẹp đẽ đến nhường nào nhưng cũng mong manh đến mức gió nhẹ cũng đủ làm nó tan biến. Đúng như cái tên của nó: Chiếc nhẫn cỏ.